Chương trước
Chương sau
Người điều khiển máy bay không người lái giống như tỉnh táo lại, hắn điều khiển máy bay bay ra xa.

Nhưng bởi vì trần nhà trong phòng hạn chế, máy bay không cách nào bay cao được, muốn tập kích Nghê Lam, nó nhất định phải vòng qua cây cột bên này, vòng qua sẽ bị Nghê Lam bắn.

Giằng co cực kỳ ngắn ngủi.

Bonnie nói rất nhanh: “Phá hư camera của nó, Nghê Lam, chạy.”

Ben lại kêu to: “Tắt không được, mẹ nó, nó đá tôi ra ngoài rồi.”

Nghê Lam cầm súng, chạy tới hành lang.

Bonnie gõ bàn phím, ông cũng xâm nhập vào server kia, vẫn quan sát hình ảnh: “Công kích hệ điều hành”. Ông lại kêu to: “Anh Tôn.”

“Ok ok.” Ben ở bên kia tiếp tục cố gắng.

Tôn Triết Ngôn a một tiếng, nhanh chóng ngồi xuống một cái máy tính khác. Bonnie đã gửi giao diện qua cho ông, Tôn Triết Ngôn theo giao diện mà thao tác, ông nhập từng cái IP vào, ấn Enter, lại nhập vào, ấn Enter.

Tôn Triết Ngôn không hiểu kỹ thuật phức tạp, công kích hệ điều hành này Bonnie đã dạy qua, lại còn chuẩn bị giao diện thao tác cho bọn họ. Tôn Triết Ngôn tìm hiểu tài liệu trên mạng, hiểu rõ đây là lợi dụng rất nhiều tài nguyên nút mạng, ví dụ như server, máy tính, điện thoại, v.v, tạo ra một lượng đăng nhập lớn công kích nhằm vào server nào đó, từ đó làm cho server bị tê liệt, không có cách nào hoạt động như thường.


Tôn Triết Ngôn cố gắng thao tác nhanh hơn, hy vọng bản thân có thể giúp được nhiều việc.

Bên trong toà nhà, một chiếc máy bay không người lái đuổi theo Nghê Lam. Nghê Lam chạy quanh co, máy bay không người lái bắn hụt lên tường, cũng bay thẳng tới. Cảm ứng AI khiến máy bay bay tới trước tường nhanh chóng chuyển hướng, đi theo bóng lưng Nghê Lam.

Tốc độ kia cực nhanh, hoàn toàn không cần phản ứng.

Nhưng chỗ ngoặt khiến tầm nhìn của máy bay không người lái nhất thời xuất hiện điểm mù, sau khi Nghê Lam rẽ ngoặt cũng không chạy, cô quẹo ra sau liền phóng tới vách tường, mượn lực đạp phi người nhảy lên, vừa vặn nghênh diện máy bay theo đuổi, hai bên gặp nhau trong không trung.

Trong phạm vi 5m.

‘Pằng pằng pằng pằng’. Nghê Lam nổ mấy phát súng, rốt cuộc đánh nát máy bay không người lái này.

Máy bay không người cũng kịp nổ súng nhưng đã bị bắn nghiêng, đạn bắn lên tường cũng bắn trúng cánh tay Nghê Lam, làm cánh tay cô càng chảy nhiều máu.

Nghê Lam rơi xuống đất, có chút do dự, hiện tại chỉ còn hai chiếc máy bay có camera và một chiếc có súng, cô có nên đi lấy mô tô không.


Nghê Lam muốn thăm dò tình hình, mới thò đầu ra khỏi góc tường liền nghe Bonnie hô: “Chạy.”

Cùng lúc Nghê Lam cũng nhìn thấy một chiếc máy bay sát trần nhà bay tới chỗ cô, nhìn thấy cô thò đầu ra lập tức nổ súng.

Nghê Lam xoay người bỏ chạy. Lần này không có không gian cho cô lại nhảy lên tường, cô chỉ có thể chạy dọc theo hành lang. May mà phía trước cách không xa chính là cửa sổ kính chưa lắp kính, Nghê Lam vọt người nhảy ra ngoài, lăn một vòng tại chỗ, lại nhanh chóng leo vào từ cửa sổ bên kia.

Từ chỗ này xuyên qua cửa hông chính là chỗ cô đậu xe mô tô.

Máy bay đuổi theo Nghê Lam ra cửa sổ, vừa ra ngoài nó nhất thời không bị trói buộc, bay vút lên giữa không trung. Nó không nhìn thấy Nghê Lam, nó bay quanh toà nhà tìm kiếm tung tích Nghê Lam. Nghê Lam liếc mắt nhìn thấy nó, cô cẩn thận áp sát tường, tiến về phía cửa hông.

‘Pằng pằng’, hai tiếng súng đột nhiên vang lên, Nghê Lam nghe được nhưng cô không dừng lại, tiếp tục di chuyển nhanh chóng.

Máy bay có súng đuổi theo cô, trừ phi lại có thêm chiếc máy bay khác tới, như vậy hiện tại ở cùng một chỗ với Âu Dương Duệ là máy bay có camera. Âu Dương Duệ không có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là chịu chút lăng nhục về tinh thần. Nghê Lam chạy về phía mô tô, cô đã hứa với Âu Dương Duệ, cô nhất định phải làm được.


Âu Dương Duệ ngồi ở sau tường, anh vừa rồi tốn chút sức lấy mũ bảo hiểm của Nghê Lam ra đặt trước mặt mình khoảng bốn năm bước, đối diện với cổng tò vò và cửa sổ của toà nhà này.

Kính trước nón bảo hiểm giống một cái gương, chiếu rọi mọi cử động phía sau cổng tò vò và cửa sổ. Âu Dương Duệ ngồi ở sau tường, nhìn mũ bảo hiểm, giám sát tình huống sau lưng.

Có hai chiếc máy bay canh giữ ở bên ngoài, Âu Dương Duệ nhìn hình dạng của chúng, mặc dù thông qua mũ bảo hiểm có chút biến đổi nhưng Âu Dương Duệ đoán chắc đây là máy bay ghi hình.

Máy bay có trang bị súng ống đã đuổi theo Nghê Lam. Âu Dương Duệ nhớ tới vừa rồi Nghê Lam chửi nó, tiếng Pháp anh nghe không hiểu nhưng tiếng Anh thì anh hiểu hết. Cho nên người điều khiển máy bay chính là Paul, không phải Tần Viễn.

Bởi vì là Paul, cho nên Nghê Lam cố ý chọc giận hắn, dẫn hắn rời đi.

Hy vọng cô không có việc gì. Đầu Âu Dương Duệ có chút nặng, tay trái anh đè chặt vết thương, thầm nghĩ như đã khiến máu ngừng chảy rồi. Anh phải sống tiếp, anh muốn gặp Quan Phàn.

Hiện tại Quan Phàn ở nơi đó có gặp nguy hiểm không, cô có đang xem trực tiếp không.

Hy vọng cô đang ngủ, không nhìn thấy gì hết.

Chính lúc miên man suy nghĩ, một chiếc máy bay vọt vào. Âu Dương Duệ nhất thời cứng đờ, giơ tay bắn hai phát.

Tay cầm súng của anh đã mất lực rồi. Phát thứ nhất bắn không trúng, phát thứ hai bắn vào cánh máy bay không người lái. Máy bay mất cân bằng rơi xuống đất, ngay tại chỗ cửa cách đó không xa.

Máy bay bị hư rơi xuống, không bay lên được nhưng camera vẫn hoạt động.

Nó và Âu Dương Duệ mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Cái đèn chớp đỏ không ngừng kia khiến Âu Dương Duệ cảm thấy chói mắt, nhưng anh không thể giống Nghê Lam đi qua đạp cho nó một cước. Anh bò qua chẳng những bị nó chụp được bộ dáng chật vật còn có thể bị chiếc máy bay bên ngoài kia quay được.

Âu Dương Duệ còn muốn giữ gìn chút hình tượng, anh ngồi yên không nhúc nhích, xoay mặt đi, tiếp tục nhìn mũ bảo hiểm.

Nhưng camera kia đối với anh giống như một kẻ buồn nôn nhìn lén liếm mặt anh, khiến anh vô cùng khó chịu. Âu Dương Duệ rất muốn giống Nghê Lam giơ ngón giữa lên với nó nhưng anh còn băn khoăn hình tượng nhân viên công vụ của mình.

Âu Dương Duệ nghĩ đi nghĩ lại, quay đầu nhìn camera kia, ngón tay cái chĩa xuống dưới, tặng cho nó một biểu cảm coi thường.

Lưu Tống còn đang trêm đường tới văn phòng Tần Viễn, ông nhận được tin tức của Hạ Lực, nhanh chóng đưa ra chỉ thị, “Chế trụ anh ta, ngắt nguồn điện cung cấp cho công ty bọn họ, không ai được sử dụng thiết bị điện tử, không được phép rời khỏi.”

Cúp điện thoại, nhận được một địa chỉ IP do Bonnie gửi tới, ông nói đây là địa chỉ IP phát sóng trực tiếp, server nước ngoài. Lưu Tống mừng rỡ, nhanh chóng chyển địa chỉ cho Cục giám sát internet.

Trong phòng bệnh trắng xoá, Quan Phàn suy yếu nằm trên giường, cô thanh tỉnh, cầm di động trong tay. Trong di động là hình ảnh trực tiếp, trong hình Âu Dương Duệ toàn thân đầy máu, sắc mặt xanh mét, trên trán là mồ hôi lạnh.

Nhưng anh vẫn giơ súng bắn về phía máy bay không người, sau khi máy bay rơi xuống vẫn tiếp tục ghi hình anh.

Có thể thấy được anh không còn sức đi tắt camera, Quan Phàn đỏ vành mắt nhìn chằm chằm hình ảnh.

Một lát sau, Âu Dương Duệ làm động tác chĩa ngón cái xuống dưới với camera.

Quan Phàn giật giật khoé miệng, lộ ra nụ cười mỉm yếu ớt, nước mắt lại trào ra hốc mắt.

Cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra. Quan Phàn nhanh chóng ấn tắt màn hình di động.

Quan Phàn lau nước mắt, nằm ngửa lại, nhìn thấy Viên Bằng Hải khẽ thở hổn hển đi tới, hiển nhiên ông chạy gấp tới.

“Quan Phàn, tin cô tỉnh bị lộ rồi, nơi này khẳng định cũng đã bị lộ.”

Nghê Lam chỉ cách mô tô vài bước, cô trốn sau tường, nghe Bonnie nói: “Rất nhanh có thể ngừng trực tiếp, nhưng máy bay vẫn còn trong sự điều khiển của Paul.”

Tiếng Bonnie bỗng nhiên ngừng lại, Nghê Lam hỏi: “Sao thế?”

“Hắn đã gửi đi hai lệnh truy sát chúng ta khi trực tiếp.” Bonnie dừng một chút. “Đồng bộ dark web.”

Nghê Lam: “…”

“Lệnh truy sát trên dark web được cập nhật rồi, con lên bảng rồi, bảo bối.” Bonnie lẩm bẩm nói: “Mẹ con sẽ đánh chết con hay là đánh chết ba đây.”

Nghê Lam mở di động lên xem màn hình, hình ảnh trực tiếp quả thật thay đổi, ảnh chụp của lệnh truy sát Bonnie trước đây và ảnh tuyên truyền cho bộ phim hai ngày trước của Nghê Lam đặt song song cùng một chỗ, ảnh chụp hai người đều bị vẽ hai đường gạch chéo, phía dưới viết mệnh lệnh ám sát và giải thưởng.

Lệnh treo giải thưởng này người bình thường xem không hiểu nhưng mấy sát thủ trong dark web hiểu rõ.

Quá con mẹ nó phách lối.

Đây là hù ai chứ.

Nghê Lam một chút cũng không hối hận vừa rồi mắng Paul như vậy. Cô mắng không sai, năm đó cha hắn ta làm chó cho phần tử khủng bố, nối giáo cho kẻ xấu sát hại nhiều người vô tội như vậy, xứng đáng bị tiêu diệt.

Hiện tại Paul cũng vậy.

Lệnh truy sát đồng bộ trên dark web.

Tiên sư bố mày.

Nghê Lam giận không kiềm được.

Người xem trực tiếp hoàn toàn sợ ngây người, đây là ý gì, treo thưởng giết người hay là đã giết rồi.

Cái người nước ngoài râu quai nón kia không hứng thú.

Nhưng người bên cạnh kia là Nghê Lam a, Nghê Lam đó.

Thế này thì quá mức rồi.

Nghê Lam rốt cuộc làm sao vậy.

Nghê Lam đã chạy tới chỗ xe mô tô.

Tới đây, tới giết cô đi, từ nhỏ cô đã biết sẽ có một ngày như vậy, cô sợ cái rắm.

Tức điên lên mà.

Nghê Lam lao ra khỏi vách tường ẩn thân, máy bay liền xông tới xạ kích cô. Nghê Lam đẩy mô tô, có đạn bắn trúng mô tô. Nghê Lam đạp chân ga, mô tô liền dẫn cô xông thẳng vào toà nhà.

Máy bay không người đuổi sát sau đó.

Nghê Lam trước đó đã nhìn thấy kiến trúc toà nhà này từ Bonnie, cô nhanh chóng rẽ ngoặt, trốn vào trong một hành lang.

Máy bay bắt kịp.

Nghê Lam lại quẹo cua, vọt vào sảnh, máy bay không người đuổi theo xạ kích cô.

Nghê Lam lái theo hình chữ S né tránh, chạy vòng qua cột nhà. Máy bay vẫn truy đuổi.

Nghê Lam vọt vào sau một bức tường, máy bay bay dọc theo nóc nhà, vòng tới trước chặn cô.

Khẽ vòng qua lại thấy Nghê Lam đứng ở trên xe nâng cao súng trường trực tiếp vọt tới.

‘Pằng pằng pằng pằng.’

Trong phạm vi 5m.

Máy bay không người lái rốt cuộc bị bắn nát.

Nghê Lam thả chân, một lần nữa ngồi trở lại xe. Cô khởi động xe nhanh chóng chạy về phía căn phòng của Âu Dương Duệ.

Máy bay ghi hình ở ngoài phòng thấy Nghê Lam tới rõ ràng bay tới rất nhanh, xông thẳng vào cô.

Nghê Lam không ngừng xe, nâng súng trường trực tiếp bắn một phát.

Giọng Bonnie lại vang lên trong tai nghe: “Trực thăng còn 2 phút nữa là tới, chi viện ở mặt đất cũng sắp tới rồi.”

Nghê Lam dừng xe trước cửa phòng Âu Dương Duệ, đi vào trong, nhìn thấy máy bay không người trên đất, đá một cái, nói: “Chi viện sắp đến rồi.”

Âu Dương Duệ chỉ vào máy bay kia: “Đập nó, nó còn đang ghi hình.”

Nghê Lam ngẩn người, còn đang ghi hình vậy thì thật là tốt.

Nghê Lam nhặt máy bay lên, đặt trên bệ cửa sổ, nhìn camera.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tiếng Anh lớn tiếng nói: “Paul Schwitt, mày hiện tại có thể nhìn thấy tao không?”

Cô dùng tay chỉ chỉ vào camera, “Mày nghe cho kỹ, tao, Nghê Lam, con gái ruột của Lawrence Kim. Chúng tao đều là cha truyền con nối, dựa vào năng lực của bản thân. Mày là sát thủ khủng bố, mà tao, chính là khắc tinh của mày. Tao lấy dòng họ mẹ tao, huyết mạch của cha tao thề với mày, chỉ cần Nghê Lam tao còn sống, lúc sống chỉ cần mày không giết được tao, tao nhất định sẽ lôi mày và Tần Viễn ra trước công lý. Tụi mày chết chắc rồi.”

Nghê Lam nói xong, nâng súng trường lên, họng súng chĩa vào ống kính.

‘Pằng.’

Bắn nát máy bay không người lái.

Sảng khoái.

Âu Dương Duệ khó hiểu nhìn cô.

Nghê Lam nhún nhún vai, nói: “Tôi lọt vào danh sách ám sát trên dark web rồi, cảnh sát Âu Dương. Tôi hiện tại cũng là nhân vật có máu mặt đó.”

Âu Dương Duệ: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.