Chỉ còn bốn viên đạn. Nghê Lam kiểm tra súng xong, vừa thăm dò mạch đập của Âu Dương Duệ để kiểm tra nhịp tim, vừa chăm chú nhìn vào cửa ra vào và cửa sổ, hỏi anh, “Anh nhóm máu gì, có tiền sử bệnh không, có mẫn cảm với thuốc nào không?”
“Cái gì?” Âu Dương Duệ đang nghĩ tới chuyện khác, không phản ứng kịp.
“Lát nữa nếu anh bị choáng ngất đi, tôi biết mà nói với nhân viên cấp cứu.” Nghê Lam nhìn đồng hồ.
“Nhóm máu A, không tiền sử bệnh, không dị ứng thuốc.” Âu Dương Duệ đè vết thương phần bụng lại, hơi di chuyển. “Tôi không dễ bị choáng như vậy.”
“Tôi đã gặp người còn to khỏe hơn anh, trúng một đạn, còn nói cười với chúng tôi, kết quả không bao lâu liền không được rồi. Gan bị tổn thương, xuất huyết bên trong, bị thương ở bụng rất phiền phức.”
“Cô băng bó vết thương rất thuần thục.” Âu Dương Duệ hít một ngụm khí, nhịn đau nói: “Trên lưng cô là đạo cụ gì vậy?”
“Súng thực, đạn pháo.”
Vì để đạt được hiệu quả nổ súng chân thật, khi quay phim sẽ sử dụng đạn pháo không có đầu đạn. Bỏ chút thuốc nổ vào trong đạn, lúc nổ súng họng súng sẽ có hiệu quả thị giác tia lửa giống như đạn thật, nhưng đạn không có lực sát thương gì. Trong phạm vi 5 tới 7 mét căn bản là an toàn. Muốn dùng nó bắn máy bay không người lái nhất định phải ở khoảng cách gần, bắn đúng vị trí, nếu không thật sự chỉ có hiệu quả thị giác thôi.
“Còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3501268/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.