Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi thật nhanh, chỉ chớp mắt đã qua ba ngày.

Ba ngày này thương thế của Khương Thành tốt hơn rất nhiều, rốt cục có thể để người đỡ xuống đi lại hoạt động. Vết thương của Hồng Lôi nhẹ hơn anh, cũng có thể đi lại được.



Khương Thành nghe nói Hồng Lôi bởi vì đi thăm La Văn Tĩnh mà bị ngộ thương, cố ý bảo La Văn Tĩnh đỡ mình đi qua thăm cô. Hồng Lôi cũng khách khí, ngại ngùng hỏi thăm chuyện giữa Khương Thành và La Văn Tĩnh, xác nhận bọn họ thật sự có tình cảm, cũng chúc phúc cho bọn họ, an ủi vài câu, còn nói tất cả mọi người không có việc gì thì tốt.

Ba ngày này cảnh sát tiến hành rất nhiều cuộc điều tra.

Khi Hồng Lôi tỉnh lại, bác sỹ cho rằng thích hợp để tiếp nhận điều tra, bọn họ tiến hành lấy khẩu cung Hồng Lôi.

Hồng Lôi nói công ty liên tiếp hai ngày bị các cơ quan chức năng kiểm tra, cảnh sát cũng có mặt. Mà bên ngoài có nhiều suy đoán về chuyện của Khương Thành và La Văn Tĩnh, lời đồn bay đầy trời. Vừa khéo cô cần xin chỉ thị của La Văn Tĩnh trong công việc, kiểm tra kiểm toán, rất nhiều hồ sơ cần La Văn Tĩnh ký tên, cần La Văn Tĩnh trở về phối hợp. Thứ hai trên quan hệ cá nhân, cô là đồng nghiệp cũng là bạn tốt của La Văn Tĩnh nhiều năm, trên mạng có quá nhiều lời đồn đoán, cô lại không liên lạc được với La Văn Tĩnh, bởi vậy cực kỳ lo lắng, muốn đến nhà La Văn Tĩnh tìm hiểu.

Cô đến chỗ nhà La Văn Tĩnh, bởi vì thời kỳ nhạy cảm, xe lạ không được vào tầng hầm bãi xe. Cô liền dừng xe ở bên ngoài, đi bộ vào chung cư. Ở cửa chung cư gặp rất nhiều phóng viên, trong đó có vài người cô biết. Vì thế liền dừng lại nói chuyện một hồi, nhưng sau đó cũng nhanh chóng đi vào chung cư.

Lên trên lầu không có gì đặc biệt, cô gõ cửa rất lâu, không ai đáp lại. Cô là trợ lý của La Văn Tĩnh, công việc của La Văn Tĩnh bận rộn, có khi cần người giúp cô về nhà thu dọn hành lý đi công tác, hoặc là tìm người giúp việc gì đó làm theo giờ giúp cô dọn dẹp vệ sinh những lúc cô không về nhà. Cho nên cô có chìa khóa nhà La Văn Tĩnh.



Cô vừa vào cửa liền phát hiện có ánh sáng lấp lóe bên kia cửa sổ sát đất đối diện cửa chính, cô hoảng sợ, không đóng cửa, liền đi về phía trước vài bước đến trước cửa sổ muốn quan sát rõ hơn. Sau đó kính thủy tinh đột nhiên nổ, tiếp theo cô bị trúng đạn ngã xuống đất.

Hồng Lôi nói lúc ấy cô không nhìn thấy trong phòng có người, theo cô biết La Văn Tĩnh cũng không có kẻ thù. Bình thường La Văn Tĩnh bề bộn công việc, ngoại trừ xã giao công việc, rất ít giao tiếp cá nhân. Tóm lại cô là đồng nghiệp với La Văn Tĩnh lâu như vậy, tin đồn cạnh tranh trong công việc là có nhưng không nghe nói qua có người ác ý tìm La Văn Tĩnh gây phiền toái. Loại chuyện bạo lực tập kích, bắn giết này càng không hề nghĩ qua.

Nói về cô, Hồng Lôi nói bạn bè cô ngược lại rất nhiều, dù sao cần cho công việc, cô cần phải tạo mối quan hệ với nhân viên ở các công ty khác, bình thường cũng sẽ hẹn đi dạo phố, mua đồ trên mạng cho nhau. Cô lại càng không dám đắc tội với người, không trở mặt với người, không có khả năng có người nhằm vào cô.

Hồng Lôi nói cô và Khương Thành bình thường cũng không thường lui tới, ngoại trừ trong công việc cần Khương Thành ký tên, cô cũng không qua lại với studio của bọn họ nhiều. Rất ít có cơ hội gặp mặt Khương Thành.

Lần này cô đến nhà La Văn Tĩnh chỉ nói với một cô thư ký trong công ty, không nói cho những người khác.

Tăng Vĩnh Ngôn tìm hiểu tình huống của Hồng Lôi, tra xét bối cảnh lịch sử của cô, không tìm ra điểm đáng ngờ. Cũng hỏi thăm qua những người khác trong Phong Phạm, đồng thời cũng xác minh tình huống giữa La Văn Tĩnh và Khương Thành. Tạm thời không phát hiện Hồng Lôi có vấn đề gì.



Cảnh sát cũng kiểm tra tình hình tất cả hộ gia đình ở tòa nhà nơi tay súng nổ súng kia, không bỏ sót một nhà, nhưng không phát hiện ra dấu vết tay súng ẩn nấp, cũng không ai nhìn thấy hành động dị thường hoặc người xa lạ khả nghi, cũng không phát hiện người nước ngoài.

Điều tra dấu vết hiện trường nhà La Văn Tĩnh tìm ra bảy viên đạn. Một viên làm bể cửa sổ, một viên trúng Hồng Lôi, còn có một viên bắn trúng Trâu Úy, bốn viên khác là đạn lạc.

Bonnie nhìn báo cáo hiện trường, khịt mũi coi thường: “Tay súng này bắn loạn xạ, không thể gọi là súng bắn tỉa.”

Không phải Paul, ông hoàn toàn không có hứng thú.

Cảnh sát hộ tống La Văn Tĩnh trở về nhà một chuyến, La Văn Tĩnh kiểm tra đồ đạc trong nhà, không thấy thiếu gì, đồ đạc này nọ đều ở đúng vị trí mà cô nhớ.

Cảnh sát cũng tới hai căn nhà của Khương Thành, bên trong cũng không có dấu vết lật chuyển hỗn độn, đồ đạc nhìn qua đều ngay ngắn chỉnh tề.

Sau khi Thôi Canh nói chuyện với Khương Thành, sửa lại khẩu cung. Anh nói anh không hề động vào tài khoản của Khương Thành. Anh biết Khương Thành bị người uy hiếp là vì có người tìm đến anh, bảo anh bắt đầu giám thị Khương Thành.

Ngay từ đầu anh cực kỳ hoảng sợ, nhưng về sau anh cảm thấy nếu anh không đồng ý, nhóm người này cũng sẽ tìm người khác. Đến lúc đó anh chẳng hay biết gì, không giúp được Khương Thành.

Thôi Canh nói Khương Thành là thần tượng của anh. Anh đã rất thích, sùng bái Khương Thành từ lúc anh vẫn chưa nổi tiếng. Lúc đó anh vừa lên đại học, một mình ngồi xe lửa đến trường báo danh, kết quả ở nhà ga bị người trộm tiền và điện thoại. Anh không biết nên làm gì lúc đó, những số tiền này là cha mẹ gom góp cho anh. Anh cũng không biết làm sao đến trường, lạ nước lạ cái nơi thành phố, không quen đường quen người, anh thậm chí không dám nói với cha mẹ. Không có tiền làm sao học.

Lúc sau có một anh trai trẻ tuổi tuấn tú qua hỏi anh làm sao vậy, đưa di động của mình cho anh gọi, nói cho dù thế nào nhất định phải nói cho cha mẹ biết, anh còn đưa tất cả tiền mặt trên người cho anh, lại khuyến khích anh báo cảnh sát. Nói bên trong nhà ga có camera, ai trộm tiền của anh cảnh sát có thể giúp anh tìm lại.

Được anh trai này an ủi, Thôi Canh rốt cuộc ổn định cảm xúc. Anh trai nói anh ấy là một diễn viên, tên Khương Thành, có điều vẫn chưa nổi tiếng. Anh tự giễu học tập chưa đủ nhưng đang cố gắng. Anh cổ vũ Thôi Canh phải quý trọng cơ hội học tập.



Thôi Canh đến đồn công an ở nhà ga báo án. Thật đúng như Khương Thành nói, cảnh sát thông qua camera giúp anh bắt kẻ trộm, tìm lại được di động và tiền của anh. Thôi Canh vẫn nhớ rõ người diễn viên tên Khương Thành. Anh chú ý tới tin tức của Khương Thành trên mạng, anh từ sớm đã lập nhóm fan cho Khương Thành. Anh tận mắt nhìn Khương Thành cố gắng từng chút, nhìn kỹ năng diễn xuất của anh tiến bộ, nhìn anh từ một nghệ sỹ tuyến 18 trở thành một ngôi sao.

Về sau Thôi Canh trong một lần hoạt động gặp lại Khương Thành, Khương Thành đã hoàn toàn không nhớ rõ anh nhưng anh đối với người vẫn hiền lành như vậy. Cho dù anh nổi tiếng, anh vẫn là Khương Thành của năm đó. Thôi Canh cảm thấy bản thân vô cùng may mắn có thể làm trợ lý cho Khương Thành. Phát hiện có người hại Khương Thành, anh cũng muốn giúp bảo vệ anh. Anh nói rõ mọi chuyện với Khương Thành, Khương Thành đồng ý giữ anh lại.

Anh cũng từng nghĩ muốn moi tin tức từ đối phương, hẹn đối phương gặp mặt trả thù lao hoặc là gặp mặt nói chuyện trực tiếp, nhưng đều bị từ chối. Mà những hành động thăm dò này của anh sau cùng đều bị tính trên đầu Khương Thành. Sau khi Khương Thành bị cảnh cáo, trên mạng sẽ rò rỉ tin tức không tốt với Khương Thành. Giống như quỷ, như hình như bóng, theo dõi gắt gao từng cử động của bọn họ.

Thôi Canh biết Khương Thành bị người khống chế, cũng biết tiền của anh bị chuyển lên mạng mua Bitcoin, thông qua Bitcoin để rửa tiền. Anh còn biết có đôi khi đối phương sẽ đưa ra yêu cầu bảo Khương Thành đầu tư gì đó, Khương Thành sẽ để cho phòng studio bên kia đi nói chuyện hợp tác. Chuyện hợp tác do Đàm Tuấn hoặc Đỗ Lợi Quần ra mặt, hạng mục do Khương Thành yêu cầu đầu tư cuối cùng kiểu gì cũng sẽ kiếm lời lớn. Sau đó lợi ích một phần sẽ quay về Khương Thành, phần còn lại sẽ bị phân ra từng nhóm nhỏ chuyển đi.

Thôi Canh có đôi khi cũng cảm thấy đối phương thật là một người rất cao minh, rất có mắt đầu tư, cũng rất có hiểu biết về hoạt động tài chính, thậm chí giống như có thiên nhãn, cái gì cũng biết. Thôi Canh và Khương Thành đã trao đổi qua có nên báo án không nhưng Khương Thành cự tuyệt. Thôi Canh nhớ tới năm đó Khương Thành nói với bản thân phải tin tưởng cảnh sát, cảnh sát nhất định có thể giúp anh, không khỏi thổn thức.

Âu Dương Duệ thẩm tra đối chiếu khẩu cung của Thôi Canh và Khương Thành, giao danh sách hạng mục đầu tư của Khương Thành cho bên điều tra kinh tế, thông qua điều tra kinh tế tra cả sổ sách của Phong Phạm, studio của Khương Thành.

Âu Dương Duệ và Lưu Tống mỗi ngày đều cập nhật tiến độ.

Trước mắt bọn họ không tin tưởng Thôi Canh và Hồng Lôi. Thôi Canh trước đó cho khẩu cung giả có chút quá ngu xuẩn, là muốn bảo vệ hay là cố tình làm đều không rõ. Âu Dương Duệ ngày đó dẫn Thôi Canh tới nói chuyện với Khương Thành lén cài máy nghe trộm để ghi âm cuộc đối thoại giữa hai người. Đoạn ghi âm này mặc dù không thể dùng làm chứng cứ nhưng có thể cho bọn họ chút manh mối để phá án.

Cuộc đối thoại của hai người nghe qua chân tình thiệt ý, Thôi Canh nhắc tới danh sách Lý Mộc nói, anh nói anh biết Khương Thành không có. Câu nói này có thể hiểu theo nghĩa đen, cũng có thể là thăm dò, thăm dò Khương Thành rốt cuộc có danh sách hay không. Khương Thành không phủ nhận, lại còn nói bản thân có chút bí mật Thôi Canh cũng không biết.

Cho nên Thôi Canh rốt cuộc có thể cảm thấy trên tay Khương Thành có danh sách hay không, việc này có chút khó nói. Âu Dương Duệ lúc tra hỏi Thôi Canh cố ý nói Lý Mộc quả thực nói trên tay Khương Thành có một phần danh sách, phần danh sách này ở đâu. Thôi Canh chỉ nói cái này phải hỏi anh Thành, rốt cuộc có danh sách không anh cũng không biết, anh chưa từng thấy qua.

Âu Dương Duệ và Lưu Tống phái người giám sát Thôi Canh và Hồng Lôi, hai người đều biểu hiện bình thường. Bọn họ cũng không cố gắng đi tiếp cận phòng bệnh Khương Thành, giữa hai người cũng không gặp mặt qua.

Còn về điều tra hiện trường nổ súng cũng không có thu hoạch. Chẳng những hộ gia đình cùng lầu không có vấn đề mà xe ra vào ở đầu đường kia cũng không có vấn đề. Dùng phương pháp loại trừ theo khung thời gian rời đi và dừng lại, có mấy chiếc là xe phóng viên, bọn họ đuổi theo xe cứu thương, có mấy chiếc là xe người dân lưu thông bình thường, đã kiểm tra qua từng chiếc một, không có vấn đề.

Đơn giản giống như quỷ vậy, như là chưa từng xuất hiện qua.

Chuyện loại bỏ xe cộ này không có mời được Nghê Lam bởi vì Bonnie có chuyện quan trọng hơn cần Nghê Lam hỗ trợ, hơn nữa so với Nghê Lam lúc trước Bonnie càng không tin tưởng cảnh sát. Thậm chí công tác điều tra tiến hành được ba ngày, Lưu Tống triệu tập người liên quan cùng mở cuộc họp, sắp xếp công việc sau đó, Bonnie từ chối tham gia.

Lý do của Bonnie vô cùng đơn giản, “Cho dù Hồng Lôi và tay súng có thông đồng với nhau đi nữa hay là nhóm người các anh không tìm thấy tay súng, điều này cho thấy việc điều tra của các anh có lỗ hổng. Hồng Lôi muốn giả làm người bị hại tất nhiên phải khiến cho người ở hiện trường phát hiện cô ta. Nếu không thì cho dù không bắn trúng chỗ hiểm, cô ta cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết. Nếu là như vậy, cô ta liền lựa chọn thời điểm cảnh sát tới để diễn kịch. Cảnh sát khi nào thì tới vì sao cô ta lại biết.”

Âu Dương Duệ trả lời không được. Giải thích duy nhất là không có thông đồng, chuyện là trùng hợp như vậy. Nhưng việc này lại không thể giải thích được tay súng tập kích lần này vì sao lại vụng về như vậy. Nhưng anh ghét bỏ người ta vụng về, anh ngay cả bóng dáng tay súng cũng mò không ra, đây quả thực vô cùng châm chọc.

Giải thích khác chính là trong cục cảnh sát vẫn còn nội gián.

Âu Dương Duệ cảm thấy trong lòng nặng trịch.

Kỳ thật trong cục vẫn luôn tiến hành điều tra vấn đề nội bộ, người tham dự vụ án này của bọn họ rất ít. Đa số đều là người phía tỉnh. Mà trong lòng Lưu Tống bọn họ cũng rõ ràng, Tần Viễn bố trí lâu như vậy, vừa kiếm được tài nguyên bảo an, vừa kiếm được mảnh đất và xây dựng khu sân chơi thực chiến to như thế, bên trong này thủ tục công văn phê duyệt không đơn giản. Muốn nói tất cả đều sạch sẽ theo như hiện tại tra được chỉ sợ không có khả năng.

Nhưng bọn họ cài được người vào tổ chuyên án được tuyển chọn tỉ mỉ sao?

Lúc này Bonnie lại hỏi Âu Dương Duệ: “Tần Viễn muốn gì?”

“Giết người.”

“Vì sao?”

“Tôi còn đang tra.” Âu Dương Duệ nói: “Tôi có hỏi qua chuyên gia tâm lý tội phạm, Tần Viễn có khuynh hướng nhân cách phản xã hội, IQ cao, bình tĩnh, không có tâm lý đồng cảm, không có cảm giác ray rứt. Tôi cần tìm hiểu tình huống lúc anh ta bắt đầu phạm tội, tìm được điểm kích thích anh ta giết người. Anh ta không giết người loạn xạ, anh ta có chọn lựa.”

Khẩu cung của Kiều Nghĩa nói lúc trước An Hàng có nói với hắn về chuyện bồi thường bảo hiểm, đề cập qua một vụ xử lý có chút kỳ quái. Có người không biết cha mẹ mua bảo hiểm cho mình, giết chết cha mẹ. Kết quả trời giáng cho khoản tiền lớn nhưng người này cư nhiên không cần.

Kiều Nghĩa lúc ấy liền hỏi giết cha mẹ sẽ bị phán tử hình, trời giáng khoản tiền lớn cũng mất mạng dùng. Lúc đó An Hàng nói không phải, người này không cần. Không có hình phạt, vụ án chết người kia bị phán là ngoài ý muốn, nếu không sao có thể bồi thường chứ.

Kiều Nghĩa cảm thấy việc này rất nguy hiểm, muốn hỏi thêm nhưng An Hàng không nói, chuyển đề tài. Kiều Nghĩa không biết An Hàng nói tới ai, người này miệng kín như bưng, kiên quyết không lộ ra tên người. Nhưng An Hàng muốn khoe ra mình siêu việt, sau đó còn nói cảnh sát không điều tra ra, ông ta điều tra ra được rồi. Người muốn kiếm nhiều tiền phải có đầu óc. Hắn hỏi điều tra cái gì, An Hàng lại không nói rõ, chỉ nói quan hệ nam nữ, còn phức tạp hơn cậu tưởng tượng, có chút cẩu huyết, phim truyền hình cũng diễn không được.

Âu Dương Duệ tự mình xem những lời khoác lác An Hàng nói với Kiều Nghĩa là về Tần Viễn. Bởi vì cha mẹ mua bảo hiểm cho con, con không biết, sau đó cha mẹ chết, vụ án bị phán là chết ngoài ý muốn, đứa con không cần tiền, lại còn cho An Hàng một khoản tiền lớn. Chuyện này rất giống chuyện của Tần Viễn.

Quan hệ nam nữ phức tạp tạo thành ảnh hưởng với con cái, lại giống với nội dung cốt truyện mà Khương Thành thử vai.

Bonnie nói: “Điều kiện của những người Tần Viễn lựa chọn là gì tôi không biết, nhưng nếu anh ta và Paul là cùng một hạng người, danh sách giết người của anh ta khẳng định có tôi và Nghê Lam.”

“Vì sao xác định có Nghê Lam?” Âu Dương Duệ khó hiểu.

Bonnie không để ý tới vấn đề này, chỉ nói: “Vũ khí mạnh nhất của bọn họ ngoại trừ súng chính là internet. Tôi và Nghê Lam sẽ nghĩ biện pháp xử lý server của bọn họ.”

Âu Dương Duệ ngẩn người, vừa muốn mở miệng Bonnie liền nói: “Đừng hỏi, khẳng định trái pháp luật.”

Âu Dương Duệ ngậm miệng.

Bonnie lại nói: “Sân chơi ở núi Kỳ Lân là địa điểm các cậu hoài nghi?”

“Đúng vậy. Giết người chôn xác có thể thực hiện ở đó.” Âu Dương Duệ dừng một chút, giải thích nói: “Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của chúng tôi, không có bất kỳ chứng cứ gì cả, chúng tôi không có cách nào đi điều tra.”

Bonnie nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội đến núi Kỳ Lân một chuyến, nếu Paul muốn giết tôi, đó là chỗ tốt.”

Âu Dương Duệ vừa muốn nói gì, Bonnie lại nói: “Đừng hỏi, hỏi các cậu cũng không có chứng cứ.”

Âu Dương Duệ lại ngậm miệng.

Đây là Nghê Lam phiên bản nam đi.

Bonnie nói: “Việc ở núi Kỳ Lân tôi và Nghê Lam sẽ xử lý. Tôi sẽ bảo Lam Diệu Dương sắp xếp cho Nghê Lam tham gia trò chơi Phần thưởng tối cao lần nữa. Nghê Lam vào sân, tôi có thể kiểm tra thực hư tình huống thiết bị ở chỗ đó. Chỉ có lúc trực tiếp bọn họ mới có thể sử dụng hết nguồn tài nguyên thiết bị. Bọn họ muốn dùng trò chơi này làm gì, có thể làm gì, chúng tôi có thể điều tra được.”

Âu Dương Duệ nhịn không được nói: “Quay trực tiếp riêng lẻ không được, phải có mấy sao lớn thì internet mới bùng nổ được.”

“Ý cậu là Nghê Lam không đủ nổi tiếng?” Bonnie nghiêm túc hỏi.

Âu Dương Duệ: “… ” Chuyện này làm sao mà trả lời.

“Thêm Khương Thành nữa đương nhiên càng tốt.”

Âu Dương Duệ ” “

“Có điều trên người Khương Thành có thương tích, lại là mục tiêu xuống tay của Tần Viễn, tôi sợ cậu ta thật chết ở chỗ đó. Nghê Lam gánh không nổi trách nhiệm này. Lam Diệu Dương trái lại tự đề cử mình, cậu ta nói cậu ta hợp tác với Nghê Lam lượng view siêu lớn.”

Âu Dương Duệ: “Thật sự là vậy.”

“Cậu ta quá yếu.”

Âu Dương Duệ: “…” Lời này mà nói trước mặt Lam Diệu Dương liệu lòng tự trọng của đồng chí Lam đáng yêu còn ổn không.

“Nếu không tự ông tham gia đi.” Âu Dương Duệ nhịn không được trào phúng một câu.

“Chuyện mất mặt như vậy để Nghê Lam làm là được.”

Âu Dương Duệ cảm thấy bản thân không cách nào hiểu được, rất cần gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương.

Âu Dương Duệ ổn định cảm xúc, vạch ra một trọng điểm: “Hiện tại Tần Viễn và Paul biết ông ở chỗ này, biết Nghê Lam và ông có quan hệ, bọn họ có thể cho Nghê Lam tham gia tiết mục để cho mấy người điều tra sao? Coi như ông đi núi Kỳ Lân, bọn họ khẳng định sẽ đề phòng, như vậy rất nguy hiểm.”

“Này là đương nhiên. Nhưng các cậu không phải biết Tần Viễn và Paul là tội phạm sao? Các cậu có thể biết rõ tình huống của bọn họ là thế nào lại không có cách, bọn họ cũng vậy.” Bonnie nói: “Phiền phức lớn nhất là chúng ta là người bình thường, có lương tri, không thể giết người lung tung.”

Âu Dương Duệ ” “. Quả thật rất có đạo lý.

Không được, anh thật sự cần Lam Diệu Dương. Vị công tử này có thể quản được hai Nghê Lam ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.