Chương trước
Chương sau
Từ Hồi lái xe, chở theo Trâu Úy và Lý Mộc chạy về phía nhà La Văn Tĩnh.

Nửa đường bọn họ theo yêu cầu của Trâu Úy dừng xe đón một người đàn ông khoảng 40 tuổi.

Người đàn ông kia đeo một cái túi lớn, nhấc theo một cái rương. Sau khi lên xe, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn khắp nơi. “Hóa ra xe của chó săn cũng rất bình thường.”

Lý Mộc: “…”

Từ Hồi: “…”

Nếu không thì trên xe trang bị một đống minh tinh à!

“Xin chào anh Lý Mộc. Tôi là Giang Hổ.” Người đàn ông kia tự giới thiệu: “Khoa giám chứng.”


Lý Mộc không phục trả lời: “Xin chào, tôi là Lý Mộc, đây là đồng nghiệp của tôi, Từ Hồi, chúng tôi là khoa kiểm tra tin nóng trong giới giải trí.”

Giang Hổ ôm cái rương của anh cười ha ha.

Lý Mộc không nói gì, hiện tại cảnh sát đều là phong cách này sao, hay là anh may mắn gặp mấy thể loại đặc biệt.

Giang Hổ kéo áo Trâu Úy. “Thế này được không?”

Trâu Úy châm chọc, “Được hay không thì cũng đành thế thôi.”

“Không phải chứ.” Giang Hổ nói: “Không được tôi có thể đổi với Lý Mộc một phen.”

Lý Mộc: “…” Dựa vào cái gì nha.

“Anh Lý Mộc dựa vào mặt, chúng ta giả mạo phải dựa vào ăn mặc.” Giang Hổ nói.

Lý Mộc cũng châm chọc, “Yên tâm đi, anh Giang Hổ. Không ai hoài nghi anh đâu. Cảnh sát có người giả mạo, chó săn ai dám giả mạo.”

“Nói cũng đúng.” Giang Hổ nói.

Lý Mộc: “…”

Đoàn người rất nhanh đến chỗ ở của La Văn Tĩnh. Trên đường Trâu Úy và Giang Hồ đã chuẩn bị xong, đem mấy thiết bị trong rương chuyển vào trong túi xách, đeo máy ảnh trên lưng, nhìn cũng ra dáng.

Lý Mộc dặn dò bọn họ. “Có rất nhiều người trong nghề, hai người đừng nói nhiều. Mấy người làm nghề này như chúng tôi ánh mắt đều sắc bén, nếu nhận ra hai người là cảnh sát, chúng ta cảnh dân hợp tác sẽ xuất hiện trở ngại to lớn.”


Không đợi Giang Hổ nói chuyện, Lý Mộc lại nói: “Anh Giang Hổ tốt nhất đừng nên xuất hiện. Tuổi này của anh, khí chất thật không giống chó săn lắm. Cô Trâu Úy cũng tốt nhất ngồi luôn trên xe đi. Cô Trâu Úy nói cái gì mà văn thư bình thường cũng quá khó mà cân nhắc được.”

Hai vị cảnh sát yên lặng không nói gì nhìn anh.

Lý Mộc xem như không thấy, tiếp tục nói: “Tôi đi thăm hỏi trước tình huống, nhìn xem trên lầu có đồng nghiệp ngồi canh không, các người có thích hợp đi lên hay không. Đúng rồi, sau khi lên lầu vào nhà thế nào?”

“Tôi có chìa khóa.” Trâu Úy nói.

“Được, vậy chờ đi.” Lý Mộc xuống xe, kéo cửa đóng lại.

Từ Hồi cũng xuống xe, trước khi đi nói: “Tôi sang thang máy kia nhìn xem.”

Giang Hổ ôm túi xách: “Mấy ký giả này khá hay nha, không giống trong tưởng tượng của tôi.”

Trâu Úy xuyên qua cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, kiên nhẫn chờ.

Trong bệnh viện tư nhân, Khương Thành từ khi chuyển viện vẫn luôn hôn mê, hiện giờ rốt cuộc tỉnh lại lần nữa. Bây giờ tinh thần anh tốt hơn rất nhiều, có thể thanh tỉnh nói chuyện rồi. La Văn Tĩnh vẫn ở bên cạnh anh vội vàng báo cho bác sỹ, cảnh sát trực thông báo cho Lưu Tống.

Chỉ chốc lát Âu Dương Duệ liền dẫn người tới.

Các bác sỹ làm kiểm tra cho Khương Thành, xác định tình hình thân thể Khương Thành có thể thẩm vấn được, mà thần chí rất rõ ràng, liền nhường chỗ cho Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ nói với Khương Thành tiến triển điều tra hiện nay của bọn họ.


Kiểm tra đối chiếu sổ sách của Phong Phạm còn chưa kết thúc, nhưng bởi vì khẩu cung La Văn Tĩnh và Khương Thành đều nói Khương Thành bị ép tham gia rửa tiền, cho nên bọn họ trước tập trung tra tài khoản của Khương Thành, cùng với tất cả nghiệp vụ liên quan tới Đỗ Lợi Quần, Đàm Tuấn, Thôi Canh và tiến hành tra hỏi mấy người khác.

Đỗ Lợi Quần phủ nhận toàn bộ tội chứng. Ông ta nói ông từng nghe Bốc Phi nói, nhưng không có trực tiếp hợp tác. Công ty này của ông kinh doanh tám năm, từ lĩnh vực truyền thông chuyển sang đầu tư tiết mục giải trí. Lúc ấy cần có tổng giám có kinh nghiệm làm tiết mục, có thể dẫn dắt nghệ sỹ, có bạn bè giới thiệu La Văn Tĩnh, ông xem thấy lý lịch thích hợp, lại có tài nguyên liền sử dụng.

Về sau năng lực nghiệp vụ của La Văn Tĩnh mạnh dần, làm việc lại nghiêm túc, vì thế Đỗ Lợi Quần thăng chức cho La Văn Tĩnh thành đối tác, lại chia cổ phần công ty cho cô, cho cô đảm nhiệm chức Phó tổng kiêm tổng giám nghệ nhân cho công ty. Đỗ Lợi Quần cho rằng bản thân có ơn với La Văn Tĩnh, không chỉ trong chức vụ công ty, về huấn luyện năng lực nghiệp vụ và lương bổng cũng không bạc đãi cô, hơn nữa ông còn cấp cho La Văn Tĩnh cơ hội phát triển nghề nghiệp. La Văn Tĩnh ở trong giới có thể có địa vị và tài nguyên ngày hôm nay, tất cả là nhờ Phong Phạm.

Đỗ Lợi Quần rất tức giận La Văn Tĩnh bán đứng Phong Phạm, ông nói ông cũng không biết La Văn Tĩnh và Khương Thành có quan hệ yêu đương.

Khương Thành là do Phong Phạm trả một khoản lớn ký được. Phong Phạm tìm cho Khương Thành tài nguyên và tài chính đều là tốt nhất nhiều nhất công ty. Phong Phạm không thể nói một tay nâng đỡ Khương Thành nổi tiếng nhưng mấy năm nay danh tiếng Khương Thành ngày một tăng cao, sự nghiệp phát triển ngày càng tốt, ổn thỏa vị trí lão đại, tuyệt đối không thể phủ nhận công lao của Phong Phạm.

Đỗ Lợi Quần cảm thấy La Văn Tĩnh nói xấu Phong Phạm như vậy, một là vì tình cảm giữa cô và Khương Thành bị lộ, cô muốn dời đi sự chú ý của công chúng, biến bản thân và Khương Thành thành người bị hại. Thứ hai, Khương Thành hiện tại quá hot, trên tay La Văn Tĩnh cũng có rất nhiều tài nguyên, cánh hai người đều đã cứng, muốn hất bỏ Phong Phạm, tự mình ra ngoài bay nhảy. Nhưng có hợp đồng ràng buộc, Phong Phạm không có khả năng đồng ý. Cho nên bọn họ liền mượn đề tài này để nói chuyện của mình, cố ý bôi đen công ty.

Đỗ Lợi Quần tự xưng Phong Phạm là công ty kinh doanh hợp pháp, sổ sách rõ ràng, hoạt động đúng pháp luật, tuyệt không làm chuyện gì phạm tội trái pháp luật. Ông cũng kiên quyết phủ nhận việc Nghê Lam chỉ chứng Phong Phạm thông qua người của đoàn làm phim để trả tiền cho mấy tên tội phạm hiềm nghi.

Ông nói những chuyện phạm tội đó nếu Phong Phạm không tham dự thì sao lại phải trả tiền. Mỗi tháng Phong Phạm đều phải chi một khoản lớn, chắc chắn trong các hạng mục đều có vài danh mục có thể tra. Còn sau khi chuyển tiền, người khác dùng thế nào, đưa cho ai, Phong Phạm bọn họ không có trách nhiệm cũng không có quyền can thiệp. Huống hồ trước đó vụ tai tiếng giữa Nghê Lam và Phong Phạm rất không thoải mái, cô có bất kỳ lên án gì với Phong Phạm đều phải cẩn thận kiểm chứng nghiên cứu.

Tóm lại, Đỗ Lợi Quần phủi sạch sẽ quan hệ.

Đàm Tuấn cũng vậy. Anh nói bản thân là người đại diện của Khương Thành, phụ trách giúp Khương Thành ra mặt đàm phán nghiệp vụ, tranh giành tài nguyên, sắp xếp các hạng mục công việc, quản lý các công việc trong studio, nhưng chưa từng nghe thấy chuyện rửa tiền. Sổ sách trong studio có thể tra, tất cả nghiệp vụ đều hợp pháp, không tồn tại bất kỳ công việc mờ ám nào. Anh còn nói mỗi hạng mục công tác Khương Thành tiếp nhận anh đều đốc xúc giám thị Khương Thành nghiêm túc thực hiện hợp đồng, Khương Thành cũng là người kính nghiệp, trong quá trình làm việc cũng đều tận chức tận trách hoàn thành, bọn họ không có tranh chấp làm trái hợp đồng với bất kỳ công ty nào.

Đàm Tuấn cũng giống Đỗ Lợi Quần, cũng nói bản thân không biết về tình cảm giữa Khương Thành và La Văn Tĩnh. Hai người bọn họ ngày thường giấu diếm thật tốt. Cho nên bản thân anh không cách nào đưa ra đánh giá và suy đoán với chuyện này, anh thậm chí không thể xác định việc này là thật hay giả, sau lưng có ẩn tình gì không, đương nhiên cũng không biết tất cả những cáo buộc với công ty hiện nay phải chăng có liên quan tới chuyện này. Anh đề nghị cảnh sát vẫn nên nói chuyện với La Văn Tĩnh và Khương Thành, phía bên anh không giúp đỡ được gì.

Hai vị này tự nói không biết chuyện, không có trách nhiệm, những người khác lại càng không biết. Cảnh sát hỏi một vòng, tạm thời không tìm được tin tức có ích từ trên người bọn họ.

Khương Thành nghe Âu Dương Duệ nói xong, im lặng không nói.

Những khoản tiền của Phong Phạm kia anh không biết, nhưng khoản tiền khổng lồ chuyển từ tài khoản cá nhân anh anh lại biết.

Mỗi một khoản tiền, từ tài khoản cá nhân của anh chuyển tới một tài khoản cá nhân khác của anh, sau đó do người kia ở sau màn thao tác, chuyển tiền lên mạng đầu tư Bitcoin, sau đó Bitcoin hoạt động như thế nào, làm thế nào lại biến thành tiền của người khác anh cũng không biết, cũng không phải do anh nhúng tay.

Đỗ Lợi Quần và Đàm Tuấn cho dù thật không biết hoặc giả không biết, cá nhân bọn họ có thể phủi sạch sẽ nhưng Khương Thành anh thì không được. Những tiền này là từ tài khoản của anh mà ra, anh không có cách giải thích nào khác.

Khương Thành không biết bản thân còn có thể nói gì. Anh không có chứng cứ, hơn nữa anh cũng quả thật không rõ.

Âu Dương Duệ nói: “Nhưng cách nói của Thôi Canh không giống những người khác.”

Khương Thành quay đầu nhìn anh.

“Thôi Canh nói, anh rất tin tưởng cậu ta, mỗi ngày lại bận rộn nhiều việc cho nên không quan tâm tới mấy việc vặt trong sinh hoạt, lại bởi vì nhiều tiền quá cho nên cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc tài khoản ngân hàng mình có bao nhiêu tiền. Tài khoản của anh đều do cậu ta quản lý, các loại chi tiêu đều do cậu ta giúp anh trả tiền. Có người thần bí liên lạc với cậu ta, bảo cậu ta liên thủ cùng trộm tiền của anh. Nói đầu tư coin rất có lời. Cậu ta nổi lòng tham, thỉnh thoảng lén chuyển tiền từ tài khoản của anh ra, đi đầu tư Bitcoin. Nhưng cậu ta bị người ta lừa, gần như mất cả chì lẫn chài. Cậu ta chủ động tự thú với chúng tôi, nói cậu ta lợi dụng chức vụ, ăn cắp tiền của anh.”

Khương Thành nhất thời ngây người.

“Thôi Canh nói như vậy ư?”

“Đúng thế.” Âu Dương Duệ nhìn Khương Thành chằm chằm.

Khương Thành im lặng hồi lâu, “Chuyện không liên quan tới cậu ấy, cậu ấy nói dối.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, “Cậu ta rất kiên trì là do cậu ta làm. Cậu ta còn nói muốn gặp anh, giáp mặt giải thích với anh. Tôi cảm thấy anh nhất thiết phải gặp cậu ta, khuyên cậu ta nói thật.”

Khương Thành có chút sững sờ.

Âu Dương Duệ nói: “Hiện tại ở giai đoạn này, nói dối chỉ quấy nhiễu tới công tác của cảnh sát chúng tôi. Chúng tôi vẫn còn chưa thể xác định cậu ta rốt cuộc là người bên nào, mục đích cậu ta khai như thế rốt cuộc là giúp anh hay là hại anh.”

Âu Dương Duệ dừng một chút, cho Khương Thành thời gian suy nghĩ, sau đó nói: “Anh bằng lòng gặp cậu ta xem thử một chút không, thuyết phục cậu ta hỗ trợ chúng tôi điều tra, được không?”

Khương Thành im lặng rất lâu, lại giương mắt lên, khi đó hốc mắt có chút đỏ, khẽ gật đầu: “Tôi có thể gặp cậu ta.”

Âu Dương Duệ lập tức xoay người ra ngoài dẫn người. Thôi Canh đang chờ ở một căn phòng trên cùng tầng, anh đã bị kiểm tra toàn thân, trên người không có bất kỳ vật dụng có thể dùng để tấn công, còn có cảnh sát giám sát anh.

Âu Dương Duệ dẫn Thôi Canh tới phòng bệnh của Khương Thành.

Thôi Canh đi vào, nhìn thấy Khương Thành sắc mặt trắng bệch tựa vào đầu giường được nâng lên, nước mắt lập tức chảy xuống.

“Anh Thành.” Thôi Canh lau nước mắt, bình phục cảm xúc.

“Em ngồi đi.” Khương Thành chỉ ghế dựa cạnh giường.

Thôi Canh khẽ lắc đầu.

Khương Thành nhìn sang Âu Dương Duệ, “Cảnh sát Âu Dương, cho chúng tôi nói chuyện riêng có được không?”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, chỉ nói: “Không thể khóa cửa.”

Anh nói dứt lời liền đi ra ngoài, mở cửa phòng bệnh, ngoài cửa cách không xa có cảnh sát trực quan sát bên trong phòng bệnh.

“Ngồi đi.” Khương Thành lại nói: “Xa quá không dễ nói chuyện.”

Thôi Canh do dự một hồi, đi qua ngồi xuống. Lại do dự một hồi, chuyển cái ghế lại gần Khương Thành.

Cảnh sát bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy cũng không có động tác.

Thôi Canh rốt cuộc an tâm, nhìn Khương Thành nói: “Anh Thành, em xin thề, em không tiết lộ hành tung của anh. Em chưa từng nói qua với bất kỳ kẻ nào.”

Khương Thành không nói chuyện. Anh bị kẻ lưu manh đột nhập bắt cóc, quả thật hoài nghi là Thôi Canh bán đứng anh.

Thôi Canh thấy Khương Thành không nói, nhất thời nghẹn ngào, “Thật sự, em thề, em sẽ không bán đứng anh, chết cũng không.”

Khương Thành thở dài, nói: “Cảnh sát nói, anh lái chiếc xe kia, hệ thống GPS bị cài chương trình theo dõi.”

Thôi Canh há miệng, nước mắt lại chảy xuống: “Em không biết. Em không động qua chiếc xe kia. Lúc chúng ta mua không phải là vì một ngày nào đó có thể lặng lẽ chuẩn bị hành động sao, cho nên em không nhắc với bất kỳ ai về chuyện mua xe, cũng không khai báo. Em thật sự không biết.”

“Được rồi.” Khương Thành nói.

Thôi Canh siết chặt tay, nức nở nói: “Không phải, anh tin em đi, anh Thành, anh tin em đi. Em nhất định sẽ không hại anh. Em đã nói với cảnh sát hết rồi, tất cả mọi chuyện do em làm. Tiền là do em trộm, từ đầu đến cuối anh không biết.”

“Em ngốc hay sao lại nói dối như vậy, có ích gì chứ.”

“Có ích, có ích chứ. Em thật sự đã nghĩ qua rồi.” Thôi Canh nói: “Tối hôm qua Lý Mộc nói với em, anh nói cho anh ta biết trên tay anh có danh sách Nghê Lam tải xuống, em liền biết anh ta nói dối. Trên tay anh có hay không em rất rõ ràng. Anh ta nói như vậy nhất định là do cảnh sát dặn dò. Anh bị tập kích, là người của cảnh sát cứu anh ra, cho nên bọn họ khẳng định cũng biết em và người thần bí kia có liên lạc, nói như vậy nhất định là muốn thông qua em theo dõi đối phương.”

Thôi Canh hít hít cái mũi, ổn định lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Em muốn phối hợp, em muốn nhanh chóng gửi tin tức cho đối phương, kéo hắn nói vài câu cho cảnh sát có thời gian truy tìm. TV không phải đều diễn như vậy sao, dù sao theo kịch bản Lý Mộc đi, thử xem xem. Nhưng em phát hiện di động của em bị hủy rồi. Mới ấn mấy cái đã chết máy, cho dù làm cách nào cũng không được. Sau đó màn hình bị đen, hoàn toàn hư rồi. Em biết đối phương khẳng định là tiêu hủy chứng cứ, em đã muộn một bước.”

Khương Thành không nói chuyện.

Thời điểm kia anh đang cấp cứu trong phòng giải phẫu.

Thôi Canh tiếp tục nói: “Về sau cảnh sát dẫn tụi em đi tra hỏi, em cẩn thận suy nghĩ, bọn họ có thể tra được chứng cứ, chính là giao dịch kinh tế trong tài khoản của anh. Tiền kia không phải do anh chuyển nhưng chúng ta không chứng minh được. Cho nên chỉ cần nói là em chuyển đi liền không liên quan tới anh rồi. Anh căn bản không biết chuyện. Em nói có một nửa là sự thật, anh quả thật không biết tiền được chuyển đi đâu.”

Khương Thành nhìn Thôi Canh, Thôi Canh cũng nhìn anh.

Khương Thành nhắm chặt mắt, lại mở ra, thở dài: “Anh tin em, tiểu Thôi.”

Thôi Canh dùng sức gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, lại khống chế không được chảy nước mắt. Anh tìm khăn giấy trên bàn, rút hai tờ lau mặt.

Khương Thành nhìn anh, nói: “Anh tin em, anh cũng muốn em tin anh.”

“Em tin anh, anh Thành. Anh là một người tốt, tất cả mọi chuyện anh làm em đều nhìn thấy ở trong mắt. Anh đối với người tốt, là thật tâm. Anh thật là một người rất tốt rất tốt.”

Khương Thành nói: “Anh đối với người tốt, cố gắng giúp người khác đều là vì anh muốn tích đức cho bản thân. Anh từng làm qua chuyện không tốt, tuy không phải xuất phát từ ý nguyện của anh, nhưng quả thật anh có làm. Lúc em quen anh, anh đã như vậy rồi. Là anh liên lụy em. Em vốn dĩ có tiền đồ tốt, em thông minh chăm chỉ như vậy, làm cái gì cũng sẽ thành công. Đều bởi vì anh, em mới có thể bị người xấu để mắt tới, mới có thể bị cuốn vào chuyện như vậy.”

“Không phải, anh Thành. Em rất vui khi được làm trợ lý của anh, thật đó. Em có thể rời đi, anh vốn sẽ không khó xử em, là em nguyện ý ở lại. Em theo anh học được rất nhiều thứ, em không hối hận chút nào.”

“Vậy em giúp anh một chút, đừng nói dối cảnh sát, trước khi em làm trợ lý cho anh thì tài khoản của anh đã không rõ ràng rồi, em đồng ý mang tiếng xấu cũng mang không được. Cảnh sát nói đến là chứng cứ, không phải em nói cái gì thì họ sẽ cho rằng là cái đó. Em biết Bitcoin là gì không, làm thế nào giao dịch em biết không?”

Thôi Canh than thở: “Em không biết, em không phải là bị người khác lừa sao.”

“Vậy em còn dám khai man vụ lừa đảo kia, đối phương làm sao lừa em chuyển đi số tiền lớn như vậy, hơn mấy trăm triệu mà em cũng dám nói bừa, em có biết thời hạn thi hành án là bao lâu không? Chính anh đầu tư thất bại còn có người tin, em chuyển số tiền nhiều như vậy anh không biết, ai mà tin.”

Thôi Canh không nói lời nào.

“Nói thật với cảnh sát đi, Thôi Canh. Anh quả thật bị áp chế lâu lắm rồi, tiền tài và danh lợi khiến anh chờ mong vào vận may và ảo tưởng, nhưng sự thực chứng minh những cái này đều sai rồi. Anh rất hối hận. Em cũng đừng làm chuyện khiến mình hối hận. Chúng ta đều đem chuyện sai sửa lại cho đúng, được không?”

Bên ngoài phòng bệnh, Âu Dương Duệ nhận được điện thoại của Trâu Úy: “Hồng Lôi tới nhà La Văn Tĩnh.”

Hồng Lôi này anh nhớ rõ, trợ lý của La Văn Tĩnh, “Lúc trước Nghê Lam bị ghi âm bôi đen, là nói chuyện với Hồng Lôi?”

“Đúng.” Trâu Úy nói: “Những phóng viên này đứng đầy ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, cửa thang máy, trên lầu, cửa chính, có ai ra vào đều biết rõ. Vốn dĩ còn chạy lên lầu nhưng bị bảo vệ đuổi xuống. Lý Mộc nói vụ việc lần này của Khương Thành quá chấn động, tất cả mọi người đã thảo luận xong, hoạt động theo nhóm, nhất định phải đợi được người. Lúc Hồng Lôi tới, nhìn thấy phóng viên còn mua đồ uống cho bọn họ, còn thương lượng với bọn họ đừng chờ nữa, nói chờ thêm hai ngày Khương Thành xuất viện, Phong Phạm bọn họ nhất định sẽ công bố làm rõ tin tức với mọi người. Cô ta nói với phóng viên rằng cô ta hiện thời cũng không liên lạc được với La Văn Tĩnh, cho nên đến xem. Cô ta bảo mọi người nương tay, đừng viết loạn.”

“Hiện tại thì sao?”

“Cô ta mới vừa đi lên. Chúng tôi xem như trước sau vừa tới. Hiện tại Từ Hồi giúp tôi dẫn dắt người rời đi. Chúng tôi ở trong thang máy, đang lên lầu.” Trâu Úy dừng một chút, lại bổ sung: “Lý Mộc cũng ở đây.”

Lý Mộc ở bên cạnh tức giận, “Tôi đương nhiên là ở đây. Ở trên rất có khả năng có phóng viên khác. Núp trong hành lang, ngồi xổm trong nhà bên cạnh, chụp lén từ ban công, những vụ này chúng tôi quá quen rồi. Hơn nữa nếu Hồng Lôi ở đây, không có tôi yểm trợ, không tới một phút đồng hồ, phóng viên dưới lầu đều biết có cảnh sát điều tra. Cả đám xông lên tôi xem mấy người điều tra thế nào.”

Âu Dương Duệ ngầm nghe được tiếng Lý Mộc, không nghe rõ anh nói gì. Anh chỉ dặn Trâu Úy: “Cô cẩn thận một chút, người trong Phong Phạm đều là đối tượng tình nghi. Chúng ta không thẩm vấn Hồng Lôi, nhưng cô ta quay đầu liền tới nhà La Văn Tĩnh, là lo lắng thật hay là có ý đồ gì khác, cái này khó mà nói.”

“Tôi biết. Cho nên phải nhanh chóng tìm được cô ta.”

Khi nói chuyện, thang máy đã đến nơi.

Lý Mộc ra dáng người phụ trách phái đoàn đi ra khỏi thang máy trước. Anh biết nhà La Văn Tĩnh, dẫn Trâu Úy bọn họ đi qua.

Còn chưa đi đến liền nghe một tiếng ‘ầm’ thật lớn, giống như thứ gì đó bị quăng ngã trên đất, phương hướng thanh âm kia phát ra chính là nhà La Văn Tĩnh. Trâu Úy nhanh chóng xông về trước, đã thấy cửa nhà La Văn Tĩnh mở rộng.

Trong phòng khách, Hồng Lôi té trên đất, trên người nhuốm máu. Cô còn cử động, giống như mới vừa tỉnh lại, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Trâu Úy lập tức phản ứng, cô đưa tay ra sau lưng lấy súng ra, đề phòng nhìn chung quanh, ngoài cửa sổ có ánh sáng bạc lóe lên.

Trâu Úy kêu to: “Nằm sấp xuống.”

Giang Hổ đứng ở cửa không nói hai lời liền ấn ngã Lý Mộc, dùng thân thể che chắn cho anh.

Trâu Úy cũng nằm sấp xuống, một viên đạn bay qua vai cô, bắn trúng bức tường sau lưng cô. Nếu không phải cô phản ứng kịp thời, chỉ sợ một đạn này bắn trúng tim cô.

Phòng khách nhà La Văn Tĩnh có một mặt tường là cửa sổ sát đất đối diện cửa chính, lúc này cửa sổ mở ra, tay súng lầu đối diện nhìn thấy phòng khách có người tới, tiếp tục xạ kích. Viên đạn sát qua sàn nhà, cách Hồng Lôi rất gần.

Trâu Úy nằm rạp xuống bò tới chỗ Hồng Lôi, nằm sấp bên người cô, ra sức kéo cô tới phía sau ghế sofa.

Lý Mộc bị Giang Hổ che chở, nhanh chóng giương mắt lén nhìn. Đạn còn đang bay tới, Trâu Úy kéo Hồng Lôi tới sau ghế sofa, một viên đạn bắn tới cách Lý Mộc không xa làm rơi bình hoa lớn xuống đất, Giang Hổ càng áp người nằm sấp xuống phía trước, che chắn toàn bộ cho Lý Mộc.

Lý Mộc không nhìn thấy gì, anh nghe Trâu Úy lớn tiếng nói với Hồng Lôi: “Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát.”

Nội tâm Lý Mộc bỗng nhiên có chút cảm động, máu có chút nóng.

Cảnh sát.

Giang Hổ mới gặp mặt một lần lại bảo vệ anh, còn Trâu Úy trên người chảy máu cứu Hồng Lôi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.