Bonnie dựng thẳng ngón tay giữa, toàn trường im lặng.
Nhóm cảnh sát không lời để nói, giọng nói trong hệ thống kia cũng không phát ra âm thanh.
Lưu Tống là người đầu tiên phản ứng lại, ông dùng bộ đàm hạ lệnh cho bên nhân viên mới được điều ra phối hợp ở bệnh viện đi kiểm tra phòng máy của bệnh viện, điều tra tình huống quản lý hệ thống máy tính của bệnh viện.
Bonnie lạnh nhạt nói: “Không kịp đâu, bây giờ bọn họ chắc chắn đã rút rồi.”
Lưu Tống nhìn ông: “Alex? Lawrence?”
“Anh có thể gọi tôi là Bonnie. Bonnie Trần.”
Lưu Tống: “…” Mấy cái tên này là…
“Người vừa nói lúc nãy là Paul. Paul Schwitt. Là người thao túng phía sau Bird trên dark web giết người. Có điều cảnh sát mãi vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực. Còn về người hợp tác với Paul ở Trung Quốc, chắc anh phải quen thuộc hơn tôi.”
“Paul quen biết anh?”
“Rất quen, hắn truy sát tôi rất nhiều năm. Tám năm trước tôi chết trong một vụ ám sát do hắn sắp xếp, cho nên bây giờ hắn ta thấy tôi một lần nữa thì có chút kích động.”
“Sao hắn lại muốn truy sát anh?”
“Thù riêng mà thôi. Không liên quan gì đến vụ án hiện tại.”
“Cho nên lúc Paul biết anh, tên của anh là Lawrence Kim.”
“Đúng vậy. Nhưng anh không cần điều tra, cái điều tra được không phải tôi. Tin tức của tôi đều được che giấu trên mạng hết rồi.”
Lưu Tống: “…” Sao mà người này nói chuyện lại làm ông có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3501255/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.