Khương Thành ngồi trên ghế, trừng mắt nhìn màn hình di động, bờ môi bị cắn nát, toàn thân run rẩy.
Trong màn hình, La Văn Tĩnh bị trói trên ghế trong khách sạn, miệng bị nhét vải, khóe miệng có vết máu, trên mặt có dấu tát tay, khóe mắt cũng bị thương. Cô khóc hu hu hu, đầu tóc rối bời, khuôn mặt hoảng sợ.
Góc trái màn hình hiển thị thời gian, 17:31, chính là giờ phút này.
Mùa này trời tối sớm, bên ngoài đã buông hoàng hôn. Cửa sổ mặc dù đã đóng nhưng vẫn có chút lạnh.
Khương Thành không cảm thấy lạnh nhưng anh đang phát run.
Một giọng nam phát ra từ trong điện thoại, máy móc, không có tình cảm. “Mày nghĩ là tụi tao không tìm được nó sao? Cũng dễ dàng giống như tìm mày vậy. A, không đúng, khó hơn một chút so với tìm mày.”
Khương Thành không nói lời nào, mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn màn hình, ngón tay chăm chú nắm lấy tay ghế. Thảm cảnh của La Văn Tĩnh trong màn hình làm tim anh giống như bị dao cắt.
Phía sau lưng Khương Thành có một người đội mũ đeo khẩu trang, trong tay cầm một cây súng giảm thanh.
Từ thời khắc người cầm súng đó bước vào, trái tim Khương Thành đã rơi xuống đáy vực.
Không ngờ sẽ là hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Sau khi người kia bước vào thì cột Khương Thành vào ghế, lục soát đồ trên người anh, cũng bịt mắt anh lại. Bị trói chặt và bóng tối khiến Khương Thành cảm thấy khẩn trương, ý chí của anh bị bào mòn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3501251/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.