Âu Dương Duệ, Lôi Tinh Hà đã tiến lên áp trụ tên thanh niên kia.
Lam Diệu Dương vẫn còn đang hưng phấn. Anh chỉ vào người đàn ông bị còng tay kia, vui mừng quay đầu hô lên với Nghê Lam: “Lam Lam, em nhìn thấy không?”
“Quá lợi hại rồi!” Nghê Lam giơ ngón tay cái lên với Lam Diệu Dương.
Âu Dương Duệ liếc mắt.
Nhưng Nghê Lam còn ra sức khen: “Cú ném qua vai vừa rồi cực kỳ đúng chuẩn nha, lực dùng rất khéo, tư thế cũng rất phóng khoáng, quả thực quá đẹp trai rồi.”
“Anh thật sự từng luyện qua nha.” Lam Diệu Dương cũng thật thà khen mình, “Lúc đó thầy dạy võ cũng nói anh học nhanh, anh trai chị gái anh cũng không bằng. Hơn nữa thời gian này anh có thời gian rảnh liền đi rèn luyện thể chất một chút, còn kêu anh Châu lên chế độ ăn, dạy anh một chút kỹ thuật phòng thân.”
“Rất lợi hại!” Nghê Lam tiếp tục cổ động.
“Hai anh chị!” Âu Dương Duệ nhịn không được rồi, “Qua đây chút.”
Lam Diệu Dương và Nghê Lam đồng thời quay đầu sang nhìn anh, sau đó chậm rãi đi qua.
Lôi Tinh Hà đeo găng tay lên, lục soát người đàn ông kia, ngoại trừ con dao trên tay của hắn ra, trong túi còn có một chai tẩy trang, một cái khẩu trang, một chiếc điện thoại. Không có ví tiền, không có chứng minh thư.
Lôi Tinh Hà quát hỏi người đàn ông này làm gì, tên gì. Người đàn ông kia không rên lên một tiếng.
Bên này Âu Dương Duệ đã mở balo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3501245/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.