Chương trước
Chương sau
Lam Diệu Dương nói cho Trần Châu địa chỉ nhà hàng, sau đó ngồi xe tiếp tục xem email xử lý công việc.

Sau khi trả lời hai email, anh nhận được điện thoại của tổng giám bộ phận PR của Blue, nói có vài ký giả muốn tìm ông xác minh, nói nghe được từ bên cảnh sát, Nghê Lam bị bắt rồi. Tổng giám PR đã phủ nhận, nhưng nếu Nghê Lam tiếp tục không lộ diện, tình huống sau đó chỉ sợ không áp được. Loại tin tức nghệ sỹ liên quan đến án mưu sát này quá dữ dội, sẽ càng truyền càng lớn.


Lam Diệu Dương rất tức giận, hỏi người ký giả kia tên gì, truyền thông nào. Anh bảo tổng giám PR nói rõ với người ký giả kia, chuyện này không phải chuyện tám nhảm trong giới giải trí. Trên người Nghê Lam có vết thương, còn đang phối hợp trợ giúp cảnh sát điều tra, là bất chấp nguy hiểm tính mạng.

Nếu người ký giả này dám can đảm viết bậy cái gì, để lộ ra suy đoán gì, Blue chẳng những muốn truy cứu trách nhiệm cá nhân của anh ta, cũng sẽ vấn trách cảnh sát việc bảo vệ an toàn cho công dân tốt hỗ trợ công tác điều tra. Còn về cảnh sát làm thế nào truy cứu phóng viên để lộ tin tức ra ánh sáng, Blue cũng nhất định sẽ hỗ trợ.

Mặt khác, nếu như vì ký giả tiết lộ những nội dung này mà khiến cho Nghê Lam bị phần tử phạm tội truy tung trả thù và hãm hại, Blue cũng sẽ khởi kiện người ký giả này và ông chủ của anh ta ra toà.

“Phóng viên này có vấn đề gì không, cố ý hỏi thăm những chuyện này là có ý gì? Anh ta nói cảnh sát lộ tin tức, là thật hay lừa gạt anh? Người nào bên cảnh sát lộ tin tức này? Anh tìm quan hệ, biết rõ ý đồ của anh ta, tra rõ bối cảnh của anh ta, nhìn xem trước kia phong cách đưa tin của anh ta là gì, có khuynh hướng gì? Anh quan sát tốt anh ta, đúng bệnh hốt thuốc. Cho đường cũng được, vung gậy cũng được, tóm lại tôi không muốn thấy Nghê Lam bị cuốn vào loại phong ba này trên mạng. Anh có thể dùng thêm người, tạo chút điểm nóng khác dời đi lực chú ý của truyền thông, đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Nghê Lam. Tôi ký hợp đồng với Nghê Lam về dưới công ty không phải để bộ phận PR ở bên cạnh nhìn cô ấy bị người bôi đen ức hiếp.”


Tông giám PR nhanh chóng đáp lời, đi xử lý việc này.

Cơn giận của Lam Diệu Dương còn sót lại chưa tan, anh suy tư một phen, gọi điện cho Lưu Tống.

Lưu Tống nghe máy, Lam Diệu Duong bla bla nói một hồi cảnh sát tiết lộ tình tiết vụ án ra ngoài, có phóng viên tìm đến công ty bọn họ, phê bình Lưu Tống một hồi. “Ngay cả ký giả giải trí bình thường có thể nghe được tình huống điều tra của vụ án thì ông nói xem còn ai dám hợp tác với mấy người? Có lẽ chân trước mới bước ra khỏi cửa cục cảnh sát, chân sau đã bị sát thủ diệt khẩu.”

Lưu Tống kiềm nén cơn giận. “Trong đội chúng tôi khẳng định không có người nói những thứ này với phóng viên.”

“Vậy ông liền quản mấy ông bác trông cửa phía tỉnh của các ông một chút đi, đừng để đến lúc đó xảy ra vấn đề cũng không phải là vấn đề của mấy ông. Nghê Lam giúp mấy người nhiều như vậy, hiện tại cái gì cũng chưa tra rõ liền hủy đi danh dự của Nghê Lam, về sau cô ấy làm người thế nào? Cô ấy bị người ta bôi đen còn chưa đủ nhiều sao? Tiếp tục như vậy chúng tôi không có cách nào phối hợp.”

Lam Diệu Dương dừng một chút, đưa ra yêu cầu với Lưu Tống, “Làm như vậy đi, các ông bảo cảnh sát mạng nhìn chằm chằm đi, chuyện liên quan tới vụ án, không chính thức tuyên bố thông tin chính thức, trên mạng có hai chữ Nghê Lam các ông đều phải xử lý một chút.”


Lưu Tống thật sự bội phục kẻ có tiền này, giả bộ dùng đến chiêu này, chính là muốn dùng tài nguyên của cảnh sát giúp anh khống chế mặt trái dư luận về nghệ nhân.

Lam Diệu Dương như là nghe được tiếng lòng ông, tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng không phải lợi dụng của cảnh sát. Việc này nói nhỏ thì là danh dự cá nhân, nói lớn có khả năng để cho tội phạm lợi dụng thân phận minh tinh của Nghê Lam cố ý gây ra hỗn loạn, nhằm quấy nhiễu công tác điều tra. Đến lúc đó các loại dư luận trên mạng nổ ra, fan đại chiến, đám chó săn ngồi chồm hổm trước cửa ra vào của các ông quay chụp, khả năng còn sẽ có người trà trộn vào tìm hiểu tin tức. Phía bên tôi nửa bước khó đi, mọi cử động đều bị nhìn chằm chằm, Nghê Lam ở bên trong cũng phải chịu áp lực cực lớn, tình huống như vậy, làm thế nào tiến hành điều tra? Chúng tôi làm thế nào hỗ trợ mấy người phá án? Hơn nữa xử lý không tốt sẽ gây nên mặt trái dư luận cực lớn, đến lúc đó muốn phong tỏa tin tức cũng không kịp, cảnh sát mấy người cũng chịu thiệt.”

Lưu Tống lúc này đối với đánh giá của Tăng Vĩnh Ngôn về Lam Diệu Dương đã có trải nghiệm rồi, quả thật ăn nói đâu ra đó, lý do còn rất đầy đủ.

Lưu Tống nhân cơ hội nói: “Vậy nhóm người mấy anh thể hiện chút thành ý hỗ trợ chúng tôi phá án trước đi. Nếu không thì cục diện hiện tại ngược lại giống như là các anh đang vui đùa cảnh sát chúng tôi. Tôi làm sao mà biết rốt cuộc có phóng viên tìm các anh gây phiền toái hay không, hay là căn bản các anh tự biên tự diễn, muốn thăm dò tiến triển điều tra của chúng tôi.”

“Nói giống như mấy người có tiến triển vậy.” Lam Diệu Dương nói.

“Anh xem, rất giống phép hỏi khích tướng đi.” Lưu Tống nói đến đó thì ngừng.

Lam Diệu Dương không để ý tới lời này của ông.

Lưu Tống lại tiếp tục nói: “Người kết nối với máy tính Nghê Lam là ai? Trong máy tính Quan Phàn có huyền cơ gì? Vụ án ở Pháp hai năm rưỡi trước có phải do Nghê Lam làm hay không, nếu không phải, vậy cô ta ở đâu? Nội dung thẻ nhớ cô ta giấu trong phòng khách sạn của anh là gì? Cô ta hợp tác với Quan Phàn điều tra nửa năm này đã điều tra ra được manh mối gì?”

Lưu Tống đưa ra một chuỗi vấn đề, nói: “Mấy vấn đề này anh tùy tiện chọn hai cái trả lời là được, chúng tôi sẽ căn cứ vào việc điều tra và giải quyết tình huống giữ bí mật chú ý tin tức trên mạng, sẽ bảo vệ nhân viên liên quan và an toàn cá nhân.”

Lam Diệu Dương nói: “Mấy vấn đề ông hỏi tôi cũng không biết câu trả lời.”

Lưu Tống nói: “Nếu sau khi anh gặp Nghê Lam có thể biết được chút đáp án, tôi có thể sắp xếp.”


“Vậy vẫn thôi đi. Như vậy giống như đã hứa hẹn, cho các người lý do vu oan cô ấy biết mà không báo, lại có thể chụp cho tôi cái mũ đồng bọn.”

Lưu Tống: “…”

Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Tôi có thể giúp các ông nói chuyện với cô ấy, nhưng nếu cô ấy vẫn mất trí nhớ, nhớ không ra cái gì mới, tôi cũng hết cách.”

Lưu Tống tức giận: “Vậy thì để cho cô ta nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi, bình tĩnh, chờ cô ta nghĩ tới cái gì lại sắp xếp cho mấy người gặp nhau.”

Nói đến mức này cũng không còn gì để thảo luận rồi. Hai người không vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện.

Lam Diệu Dương từ chỗ Lưu Tống xem như tra rõ một chút thái độ, anh cảm thấy cảnh sát quả thật không có tiến triển gì, vụ án xảy ra ở bệnh viện, tăng thêm bí ẩn và manh mối, nhưng đều không thể lấy được kết quả. Lam Diệu Dương cân nhắc một hồi làm thế nào nói chuyện với Âu Dương Duệ.

Lúc này điện thoại lại reo, lần này là Phan Kính gọi.

Phan Kính hết sức khách khí: “Lam tổng, ngại quá, là như vầy, chuyện đóng phim lần trước, đạo diễn và nhà sản xuất bên này muốn nói chuyện với Nghê Lam, nhưng tôi gọi cho Nghê Lam không được, vẫn không ai nghe máy.”

Lam Diệu Dương trả lời anh: “Nghê Lam bị thương rồi. Bởi vì chuyện xảy ra ở bệnh viện, cô ấy bị phần tử tội phạm bên kia để mắt, cô ấy tạm thời không tiện liên lạc với bên ngoài.”

Phan Kính vô cùng kinh ngạc: “À, vậy cô ấy có khỏe không?”

“Cô ấy rất tốt, chỉ là xuất phát từ khía cạnh an toàn mà suy xét, tạm thời không tiện lộ diện.”

Phan Kính nhanh chóng nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.” Sau đó anh tạm ngừng, không biết thúc giục Lam Diệu Dương hỏi chuyện Nghê Lam đóng vai khách mời có thích hợp không.

“Bộ phim của các anh đại khái khi nào khởi quay?” Lam Diệu Dương chủ động hỏi.

Phan Kính mừng rỡ trong lòng, đáp lời.

“Còn một khoảng thời gian, đến lúc đó vết thương của Nghê Lam hẳn là tốt rồi. Lần trước không phải bảo anh nói với bên kia bảo bọn họ tìm quản lý nghệ sỹ Vương Dụ sao? Anh bảo bọn họ tìm Vương Dụ nói đi, một vai cameo thôi mà, chẳng lẽ còn muốn Nghê Lam đi diễn thử? Đóng thử chúng tôi không đồng ý, nhưng Nghê Lam lúc trước được anh giúp đỡ, hiện tại cô ấy cổ vũ cho anh cũng là nên. Cô ấy cũng rất muốn quay chung với anh và Môn Bội Bội, cô ấy vui vẻ như vậy, vấn đề cát xê chúng tôi không có yêu cầu gì, nhưng trang phục này nọ phải được chúng tôi đồng ý, đạt được yêu cầu của chúng tôi, phải quay cô ấy thật đẹp, tuyên truyền phải tốt. Thời gian lên hình cũng phải tăng thêm cho Nghê Lam, phần diễn này nghe cũng có vẻ là một cảnh, quay một hai ngày là xong. Cho nên nếu có thể bảo đảm mấy yêu cầu này thì tìm Vương Dụ bàn chi tiết.”

Phan Kính ngoan ngoãn nghe lời, nghe xong nói được.

Phan Kính cúp điện thoại, nói với Môn Bội Bội ở một bên: “Hết sức áp lực, ai nói Lam tổng là người đàn ông đáng yêu ấm áp chứ? Boss loại này sao có thể đáng yêu ngây thơ chứ, anh chả tin. Vai nam chính này của anh thật không dễ gì, không cho anh chi phí gì, anh làm sao đi thu xếp chứ.”

Môn Bội Bội là tới tập thoại với Phan Kính, vừa ăn khô bò vừa nói: “Là anh nói anh quen Lam tổng, tìm không thấy Nghê Lam có thể tìm Lam tổng. Bọn họ mới bảo anh hỏi thử.”

Phan Kính: “…” Miệng anh thật sự đê tiện nha, giả bộ nhiệt tình gì chứ.

Phan Kính nhận mệnh gọi điện thoại cho đạo diễn, thuật lại yêu cầu của Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương bên này cũng gọi điện cho Vương Dụ, nói rõ chuyện khách mời phim, bảo anh đồng ý, nhưng thời gian phải xem tình huống của Nghê Lam rồi mới nói.

Lam Diệu Dương nói xong, cúp máy, nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, anh nhớ tới bộ dáng lúc trước Nghê Lam nhận tin làm khách mời cười ha ha, cô vui vẻ cỡ nào. Anh thật nhớ cô, anh hy vọng cô có thể nhanh chóng ra ngoài, anh hy vọng những phiền toái cùng nguy hiểm này có thể qua nhanh một chút, anh hy vọng Nghê Lam vẫn có thể luôn vui vẻ.

Lam Diệu Dương ngây ngốc một hồi, chợt nghe Trần Châu gọi: “Lam tổng.”

Lam Diệu Dương phục hồi lại tinh thần, Trần Châu nói: “Đến nơi rồi.”

Lam Diệu Dương nhìn bên ngoài, anh xách túi đựng laptop lên, bên trong là laptop của Nghê Lam, anh không yên lòng khi để lại trên xe.

Trần Châu dừng xe xong, Lam Diệu Dương đi vào nhà hàng. Trần Châu đi theo anh, cũng lên lầu hai, nhìn anh vào phòng riêng, Âu Dương Duệ ở bên trong. Trần Châu gật đầu chào hỏi với Âu Dương Duệ, sau đó tìm chỗ ngồi chờ ở bên ngoài.

Lam Diệu Dương bọn họ vừa vào nhà hàng, Bonnie liền xuống taxi, trong tay ông cầm túi du lịch nhỏ kia.

Ông đi về phía nhà hàng, chưa đến nhà hàng, chỉ ở bên cạnh dạo một vòng, ông thấy được xe Lam Diệu Dương, xác nhận không có ai. Ông bình tĩnh nhìn chung quanh, tới gần giờ cơm trưa, khu buôn bán này vẫn rất nhiều người. Bonnie tránh phạm vi giám sát của xe Lam Diệu Dương, thoải mái ngồi trên ghế cách đó không xa, mở túi du lịch của ông ra, lấy ra chiếc laptop.

Ông nhìn lướt qua kiểu xe của Lam Diệu Dương, bắt đầu gõ laptop, một lúc sau ông liền kết thúc thao tác. Ông cầm điện thoại nhìn nhìn, xác nhận không có vấn đề liền bỏ laptop vào trong túi, sau đó xách theo túi tới chỗ xe Lam Diệu Dương.

Bên cạnh có một người phụ nữ dẫn theo một bé gái đi qua, hai người đều nhìn ông. Bonnie cười với cô bé, cô bé kia cũng vui vẻ cười với ông.

Bonnie đi thoáng qua hai người, ông từ bên cạnh đi đến cạnh xe Lam Diệu Dương, dùng thân thể chặn tầm mắt chung quanh, ấn điện thoại một cái. ‘Tách tách’, xe Lam Diệu Dương mở khóa rồi.

Bonnie giống như chủ chiếc xe, ung dung ngồi lên xe. Ông đeo bao tay, lấy laptop kết nối với hệ thống dẫn đường và hộp đen của xe, truyền số liệu vào trong máy mình, cũng lập trình vài kết nối. Đang tiến hành kết nối, số liệu đang chạy, ông nhìn nhìn kính chiếu hậu, quan sát tình huống xung quanh, không có gì dị thường, không ai chú ý tới nơi này.

Kết nối thành công, tải số liệu xong, Bonnie cất kỹ đồ đạc lại tìm những đồ vật khác trong xe, không có vật khác mà ông cần.

Bonnie xuống xe, ấn điện thoại một cái, ‘tách tách’, xe một lần nữa khóa lại, toàn bộ như thường.

Bonnie đi quanh nhà hàng một vòng, quan sát xong tình hình, sau đó ông đi đến nhà hàng Tây bên cạnh. Lầu hai của nhà hàng Tây này là một chỗ dùng cơm ở vườn hoa ngoài trời, Bonnie lên lầu hai, tìm một vị trí cạnh nhà hàng kia của Lam Diệu Dương ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đi tới, đưa cho ông thực đơn.

Bonnie bảo nhân viên phục vụ đợi một lát nữa trở lại, ông xem trước một chút. Nhân viên phục vụ đồng ý, đứng ở chỗ hơi xa chờ. Bonnie đeo tai nghe điện thoại trên tai trái, ông lấy ra một cái loa nghe nhạc nhỏ đặt trên bàn, lật thực đơn xem.

Mở công tắc loa nghe nhạc, loa nhỏ hướng cửa sổ phòng ăn chỗ Lam Diệu Dương kia, cửa sổ đầu không có âm thanh Bonnie muốn nghe, ông lật thực đơn, loa nhỏ thoáng đổi góc độ, lúc thử đến cửa sổ thứ ba, Bonnie nghe được giọng Lam Diệu Dương, ông giơ tay phải, gọi nhân viên phục vụ: “Tôi muốn gọi món.”

Trước đó, một cuộc đối thoại diễn ra trên mạng.

Mũ ảo thuật: ‘Di động Liêu Tân vừa mới mở, nhưng tôi vừa nhìn thấy nó liền tắt rồi.’

Maria: ‘Tôi biết. Tôi sẽ xử lý.’

Mũ ảo thuật: ‘Nó chỉ khởi động máy không tới 2 phút. Định vị tại sân bay. Tôi đoán nó nằm trong tay Âu Dương Duệ.’

Maria: ‘Không cần khẩn trương.’

Mũ ảo thuật: ‘Bên trong không biết Liêu Tân lưu gì, trước khi anh ta chết cố ý giấu điện thoại này, khẳng định đã có sắp xếp.’

Maria: ‘Cho dù lưu cái gì, chỉ cần khởi động máy là có thể xóa sạch toàn bộ. Anh không cần lo lắng.’

Mũ ảo thuật: ‘Điện thoại trong tay Âu Dương Duệ, làm thế nào có thể không lo. Tôi theo dõi định vị di động của anh ta, hôm nay anh ta tới sân bay. Anh ta mở di động Liêu Tân, lại nhanh chóng tắt, chứng tỏ anh ta cảnh giác hành động của hacker.’

Maria: ‘Chỉ 2 phút anh ta căn bản không làm được gì. Anh ta muốn nhìn nội dung bên trong sẽ mở máy lại. Thời gian mở máy dài một chút, phía bên tôi có thể xóa sạch, tôi bảo đảm, trước khi bọn họ kiểm tra nội dung điện thoại tôi đã có thể giải quyết xong.’

Mũ ảo thuật: ‘Âu Dương Duệ sẽ giao điện thoại đến cho phía tỉnh, nơi đó cũng có chuyên gia kỹ thuật. Việc này liên lụy tới tôi, đừng nói cái gì mà không lo lắng, tôi mà bị lộ cô cũng chạy không được.’

Maria: ‘Đúng, tôi chạy không được. Cho nên tôi sẽ xử lý việc này sạch sẽ. Anh ta bây giờ còn chưa đưa cho phía tỉnh, tôi theo dõi anh ta, đã phái người đi qua, sẽ hành động tùy theo hoàn cảnh.’

Trong phòng bao lầu hai đối diện, Âu Dương Duệ đang nói rõ tình huống với Lam Diệu Dương. “Anh xem tấm hình này, đây là vụ án ngày đó ở Pháp, sau khi có người phát hiện thi thể báo án, đây là cảnh sát tới điều tra, khiêng thi thể đi khi đó, dân chúng vây xem ở bên ngoài. Đây là Paul, đứng chếch ở phía sau có phải Nghê Lam?”

Lam Diệu Dương nhìn kỹ, càng nhìn càng giống, nhưng trong miệng anh nói: “Người mơ hồ vậy sao anh thấy được là Nghê Lam, chỉ có nửa khuôn mặt, tôi không cảm thấy vậy. Hơn nữa Nghê Lam cao hơn cô ta, Nghê Lam tóc đen.”

“Tóc có thể nhuộm.” Âu Dương Duệ nói: “Tôi nói thật với anh, anh đừng phủ nhận, như vậy không giúp được cô ấy. Trước tôi không phải tìm người nghe ngóng ảnh chụp của Quan Phàn khi đi tập huấn ở Mỹ ư, Nghê Lam cũng có ấn tượng với ảnh chụp kia, anh nhớ không? Bạn tôi nhờ người tìm tới một cô gái trong đó, tên Sophie. Cô ấy phủ nhận lúc đó có Nghê Lam. Nhưng sau khi tôi nhìn thấy ảnh chụp này, tôi nhờ người bạn kia hỏi một lần nữa, đổi miêu tả người, lần này Sophie có chút ấn tượng. Cô ấy nói lúc ấy trong căn cứ có một cậu trai tóc ngắn màu vàng, dáng dấp rất đẹp, giống như làm việc vặt, hậu cần các loại, giúp đội viên xử lý dụng cụ súng ống huấn luyện này nọ. Bọn họ đều đối xử với cô ấy như con trai, không phải người Trung Quốc, là người Hàn quốc.”

“Vậy thì sao? Anh như vậy chỉ càng bôi đen Nghê Lam. Cô ấy cải trang, nguỵ trang thân phận lăn lộn khắp nơi, ý đồ tiếp cận nhân viên cảnh sát huấn luyện chống khủng bố, ngày hôm sau lại xuất hiện trong hồ sơ chụp hiện trường, anh có rắp tâm gì?” Lam Diệu Dương rất tức giận.

Âu Dương Duệ nói: “Tôi không nói với Lưu Tống, những thứ này chỉ là manh mối, tôi hy vọng anh nói chuyện với Nghê Lam. Cô ấy mất trí, anh hỏi cô ấy một chút, nói rõ những việc này cho cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ nhớ tới cái gì.”

“Không hỏi, nghĩ không ra.” Lam Diệu Dương rất dứt khoát, “Anh như vậy là đang tiến hành ám chỉ tâm lý với cô ấy, cô ấy không phân rõ thật giả, đến lúc đó thực sự cho rằng bản thân trải qua cái gì thì làm sao? Tôi sẽ nhấn mạnh với luật sư, không cho phép mấy anh làm như vậy. Đúng vậy, tôi sẽ để cho bác sỹ chứng minh cho cô ấy, chứng minh bệnh tình cùng tinh thần cô ấy không thích hợp để tiến hành thẩm vấn, kết quả thẩm vấn còn nghi vấn.”

Âu Dương Duệ: “…”

“Cái này cho qua, nói chuyện kế đi.” Lam Diệu Dương hiện tại rất có phong phạm tổng tài bá đạo: “Di động Liêu Tân là thế nào? Có manh mối gì?”

“Tối hôm trước, trước khi cậu ấy tới bệnh viện đã gửi di động tới cho ba tôi. Hôm nay ba tôi đưa qua. Tôi lo lắng ba tôi bị để mắt, cũng không để cho ông ra khỏi sân bay, mua vé máy bay ngay tại chỗ để ông trở về. Tôi khởi động máy nhìn, bên trong có phần mềm tôi không biết, bên trong có cuộc đối thoại của cậu ấy và một người tên là Mũ ảo thuật, hẳn là liên lạc đã lâu rồi nhưng chỉ có mấy cuộc gần nhất, trò chuyện trước kia cậu ấy đều xóa bỏ rồi. Tôi liền nhìn lướt qua, bỗng nhiên nghĩ đến Tần Viễn cùng Paul bọn họ là hacker, tôi nhanh chóng tắt máy, lấy thẻ nhớ di động ra rồi.”

Bonnie nghe bọn họ đối thoại, sau đó thấy được có hai người nhìn không giống như cùng một nhóm lắm.

Hai người kia giống như đang tìm xe, bọn họ ngừng lại trước một chiếc xe, nhìn thoáng qua di động, giống như đang xác nhận.

Bonnie bình tĩnh ăn cơm, tiếp tục quan sát hai người kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.