Chương trước
Chương sau
Cửa thang máy mở ra. Bên ngoài có một đám người đứng chờ thang máy.

Người trong thang máy như ong vỡ tổ tràn ra ngoài, Nghê Lam đẩy Quan Phàn chen giữa bọn họ.

Đám người ra thang máy xong rất nhanh tản đi, người chờ thang máy cũng nhanh chóng đi vào, một đám đông người rất nhanh không còn. Trong sảnh bệnh viện có vài nhóm người tụ năm tụ bảy, đi vội vã.


Nghê Lam đẩy Quan Phàn đi theo sau vài người, dùng thân hình bọn họ che chính mình. Cô vừa đi vừa cẩn thận quan sát. Cô vẫn chưa nhìn thấy Âu Dương Duệ hay Từ Hồi.

Đột nhiên khóe mắt cô liếc thấy một bóng áo blouse trắng, Nghê Lam nhìn kỹ, là bác sỹ giả kia đang đi nhanh về phía bọn họ.

Nghê Lam muốn tăng tốc độ nhưng mấy người phía trước đi từ từ, Nghê Lam đẩy xe lăn không qua được. Bác sỹ giả kia đảo mắt liền đến trước mặt: “Sao lại thế này, bệnh nhân này vẫn chưa thể xuất viện, cô đặt cô ấy xuống đi.”

Bác sỹ kia nói rất lớn tiếng, người chung quanh đều nhìn qua đây.

Người phía trước Nghê Lam cũng dừng bước, việc đứng lại này tương đương với chặn Quan Phàn và Nghê Lam.

Bác sỹ kia nhân cơ hội đi qua, kéo xe lăn Quan Phàn lại. Nghê Lam cũng không quản xe lăn, khom người liền bế Quan Phàn lên muốn chạy. Bác sỹ kia lớn tiếng quát: “Cô muốn hại chết cô ấy sao? Bảo vệ, tới mau, có người muốn bắt cóc bệnh nhân.”

Hắn vừa nói vừa muốn cướp Quan Phàn trong lòng Nghê Lam đi. Nghê Lam nhấc chân đá vào hạ bộ của bác sỹ kia.

Bác sỹ kia lui người tránh thoát, lại cố ý kêu thảm một tiếng, ôm đùi “Ai nha.”


Đám đông xung quanh tỏ ra bất mãn: “Sao lại đánh người chứ!”

“Cô muốn làm gì?”

“Vậy mà đánh bác sỹ! Chặn cô ta lại!”

Nghê Lam rống lớn: “Hắn ta không phải bác sỹ!”

Bác sỹ kia đi qua: “Cô bình tĩnh một chút, đưa bệnh nhân cho tôi, cô ấy cần cấp cứu!”

Có người bắt được cánh tay Nghê Lam, có người kêu to: “Mau đưa người bệnh đi.”

Nghê Lam không biết trong đám người này ai là người qua đường ai là đồng bọn của bác sỹ giả kia. Cô trở tay vung một cái, co cùi chỏ thúc về người nắm cô kia, ngực người kia bị đánh trúng, kêu một tiếng ‘a’, lảo đảo lui về sau vài bước.

Bác sỹ giả làm bộ làm tịch quát lớn: “Mau dừng tay! Người đâu mau tới!”

Mọi người ba chân bốn cẳng ngăn Nghê Lam lại, mũ Nghê Lam bị đánh rớt, có người bỗng nhiên kêu lên: “Là Nghê Lam?”

“Nghê Lam là ai?”

Nghê Lam đã chẳng quan tâm có người nhận ra cô. Cô vừa ném một người đàn ông đang nắm lấy bả vai sau lưng cô sang một bên, vừa khéo phá tan mấy người bên cạnh muốn kéo cô. Bác sỹ kia đã nửa ngồi vươn tay tới Quan Phàn đang ngã trên đất, Nghê Lam nhìn thấy ống tiêm trong tay hắn, hét lớn một tiếng, nhấc chân một cước đạp đầu hắn.

Bác sỹ giả nghiêng người né tránh, một cước kia đá vào vai hắn, thân thể bác sỹ giả vừa nghiêng, cây kim đâm vào tay Quan Phàn. Nghê Lam bay người nhảy về phía bác sỹ, hai chân ngồi trên vai hắn kẹp cổ hắn xoay người một cái. Bác sỹ kia bị cô ném ra ngoài, ống kim trên tay vung ra, rơi trên sàn.


Nghê Lam quay một vòng tại chỗ, nửa ngồi nửa nằm rạp người.

“Lam ca!” Có người hô to trong đám người.

Nếu nói dáng vẻ thân hình có phần giống rất đáng hoài nghi, vậy bây giờ thân thủ này cùng tư thái tiêu sái khiến cho người xác định rồi.

“Thật là Nghê Lam a!”

Nghê Lam dứt khoát kéo khẩu trang xuống, lộ mặt. Cô chỉ vào bác sỹ giả kia, quát: “Người nọ là tội phạm giết người bị truy nã, giả mạo bác sỹ, mọi người cẩn thận!”

Bác sỹ giả có áo blouse trắng làm vật bảo đảm thân phận, Nghê Lam cô phải dựa vào mặt rồi.

“Mọi người phải cẩn thận!” Fan Nghê Lam giúp Nghê Lam hô hào: “Bác sỹ này là giả, là tội phạm giết người.”

Một bên có người hỏi: “Nghê Lam là ai?”

“Là nghệ sĩ, là ngôi sao.”

“Diễn gì đó hả?”

“Không diễn, chính là đánh người xấu.”

Người qua đường nghe không hiểu, vì sao nghệ sĩ không diễn trò lại đánh người xấu.

Bác sỹ giả bỗng nhiên móc súng từ sau lưng ra, nhóm người qua đường không muốn nghe Nghê Lam là ai, thét chói tai chạy tứ tung. Nghê Lam đạp xe lăn một cái, xe lăn đụng vào bác sỹ giả. Bác sỹ giả nổ một phát súng, Nghê Lam ôm Quan Phàn lăn hai vòng trên đất.

Đạn bắn trên đất, ‘pằng’ một tiếng.

Xe lăn đụng vào đùi bác sỹ giả, bác sỹ giả lảo đảo một hồi, lại nhắm chuẩn lúc Nghê Lam đã che chắn cho Quan Phàn rồi. Động tác bác sỹ giả ngừng một chút, không nổ súng. Lúc này liền có tiếng đàn ông hét lớn: “Cảnh sát! Bỏ súng xuống!”

Âu Dương Duệ!

Bác sỹ giả trong lòng biết không kịp nữa rồi, hắn nhanh chóng xoay người, nhắm họng súng vào Âu Dương Duệ.

Đám đông trốn tránh bốn phía lại kinh hô một tiếng, chạy nhanh bao nhiêu thì chạy, người không dám chạy chân như nhũn ra cũng phải cố gắng tìm chỗ trốn.

Trong sảnh chỉ còn hai người bác sỹ giả cùng Âu Dương Duệ đứng, súng đối súng.

“Đưa Quan Phàn đi.” Âu Dương Duệ không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm bác sỹ giả.

Lúc này Nghê Lam nhìn thấy Từ Hồi, anh đang đứng núp sau cây cột. Nghê Lam ôm Quan Phàn, Từ Hồi nhanh chóng chạy tới hỗ trợ. Bác sỹ giả dời mắt nhìn bọn họ một cái. Âu Dương Duệ đi tới ba bước, bác sỹ giả kia nhanh chóng chuyển lực chú ý, nhìn chằm chằm Âu Dương Duệ.

Nghê Lam ôm Quan Phàn, Từ Hồi bảo vệ ở một bên, hai người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bác sỹ giả lui từng bước về sau, Âu Dương Duệ cất bước đi theo, vẫn duy trì khoảng cách với hắn, nói với hắn: “Bỏ súng xuống, anh còn có đường sống.”

Ánh mắt bác sỹ giả giật giật, khoé mắt liếc nhìn chung quanh. Âu Dương Duệ lại nói: “Đừng chơi trò cân não với tôi, nếu không tôi sẽ nổ súng.”

Anh vừa dứt lời, bác sỹ kia bỗng nhiên vọt tới, từ phía sau quầy lễ tân lôi ra một cô gái nhỏ, chĩa họng súng vào đầu cô, quát lớn: “Mẹ nó! Mày dám nổ súng…”

‘Pằng!’

Bác sỹ giả còn chưa kịp thốt ra chữ ‘sao’, Âu Dương Duệ đã nổ súng rồi.

Một súng nhắm thẳng đầu hắn, bác sỹ giả kia nói không ra lời, thân hình khựng lại một chút, đột nhiên ngã mạnh xuống đất.

Cô gái còn chưa bị tên bác sỹ giả kéo đến làm con tin lớn tiếng thét chói tai, đứng tại chỗ run lẩy bẩy. Âu Dương Duệ bước qua, một tay kéo cô ra nhét trở lại phía sau quầy lễ tân. Anh cầm súng tới gần bác sỹ giả, đá văng súng trong tay hắn, xác nhận hắn đã chết.

Âu Dương Duệ đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy tình huống nguy cấp nào nữa. Hai người bảo vệ ở xa trốn sau cột đưa đầu dò xét, Âu Dương Duệ lớn tiếng quát: “Bảo vệ, qua đây! Tôi là cảnh sát!”

Nghê Lam cùng Từ Hồi khiêng Quan Quan chạy tới xe.

Trên một cái nóc nhà bên cạnh, một tay súng bắn tỉa đang nhắm họng súng về phía bọn họ, phía sau ống ngắm là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.

Ống ngắm chữ thập đang tìm kiếm Quan Phàn nhưng Nghê Lam trùng hợp che ở trước Quan Phàn. Bọn họ di chuyển, tầm bắn cũng di chuyển theo bọn họ, tìm kiếm cơ hội.

Không có cơ hội.

Nghê Lam và Từ Hồi rất nhanh ôm Quan Phàn lên xe. Xe dừng ở bên một thân cây, tán cây che chắn tầm bắn.

Paul nhìn chằm chằm mãi đến khi xe lái đi, rẽ hướng sang quảng trường trước cửa bệnh viện. Hắn đeo tai nghe, nhàn nhạt dùng tiếng Anh nói: “Ngăn bọn họ lại.”

Sau đó hắn đứng dậy, cầm súng đổi vị trí.

Nghê Lam ôm Quan Phàn ngồi ở sau, Từ Hồi lái xe, tim đập như điên nhưng tay lái vững vàng. An toàn rồi, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục an toàn rồi.

Trâu Úy liên lạc sắp xếp bệnh viện mới, bọn họ chuẩn bị tới.

Xe Từ Hồi lái trên đường chạy của quảng trường, Nghê Lam không dám lơi lỏng, cô ôm chặt Quan Phàn, nhìn xung quanh.

Xe bọn họ đi lướt qua một chiếc xe ven đường. Nghê Lam vừa vặn nhìn sang lái xe ngồi trên ghế lái kia, cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau.

Người nọ cười với cô, dáng vẻ thư giãn thích thú, nụ cười giống như mang theo khiêu khích.

Đầu óc Nghê Lam ong một tiếng.

Tần Viễn!

Một chuỗi hình ảnh nổ tung trong đầu Nghê Lam, nhanh đến bắt không được nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Nghê Lam nhìn thấy bản thân lái xe đụng chiếc xe bên cạnh, Tần Viễn lái xe, nhướng mày cười nhạo cô. Phía ghế sau, Quan Phàn vùng vẫy muốn tỉnh dậy…

Nghê Lam sững sờ tại chỗ, nhất thời phân không rõ đâu là ảo giác đâu là hiện thực, nhớ không nổi bản thân đang ở chỗ nào. Cô chợt nhìn thấy Âu Dương Duệ chạy như điên đến chỗ các cô, lớn tiếng khàn giọng gào thét gì đó, nhìn khẩu hình giống như là ‘Cẩn thận’. Cô lại nghe được Từ Hồi kêu to, tiếng ‘a a a’ lớn vang vọng trong xe, kéo thẳng Nghê Lam trở về giờ phút này.

Nghê Lam quay đầu nhìn phía đầu xe, bọn họ đang rẽ hướng ra đường. Một chiếc xe đen chạy thẳng về phía bọn họ. Từ Hồi dồn sức đánh tay lái né tránh, Nghê Lam một tay đè Quan Phàn lại, nghiêng người ôm cô vào trong ngực. Cô chuẩn bị tốt cho cú va chạm này.

Trong chớp mắt, một chiếc xe trắng từ bên kia xông tới.

Một tiếng ‘rầm’ thật lớn, xe trắng ngăn trước xe Nghê Lam bọn họ, đụng mạnh vào chiếc xe đen. Xe của Nghê Lam bị bọn họ đụng văng ra ngoài. Tuy ở giữa có chiếc xe làm giảm xóc, xe bọn họ vẫn bị va chạm mà văng ra giữa đường cái. Từ Hồi vừa kêu to vừa liều mạng khống chế tay lái phanh xe. Xe rốt cục xoay hai vòng rưỡi thì ngừng lại.

Giữa đường cái suýt chút nữa bị các xe khác đụng vào, tiếng phanh xe ken két chói tai liên tiếp vang lên.

Cách đó không xa, rất nhiều chiếc xe cảnh sát, còi xe cảnh sát xuyên màn đêm mà tới.

Âu Dương Duệ chạy nhanh qua, anh kéo cửa xe trắng, lôi lái xe máu me đầy mặt ra: “Liêu Tân!”

Liêu Tân thở hổn hển, đưa tay sờ đầu, sờ ra một tay máu. Anh ho khan, vất vả nói: “Em không sao.”

Âu Dương Duệ thả anh xuống, chuyển sang nhìn chiếc xe đen. Lái xe kia bị thương không nhẹ, tình huống không tốt như Liêu Tân. Âu Dương Duệ dùng lực rất lớn mới kéo cửa xe ra được, kéo lái xe kia ra. Liêu Tân lê thân thể qua, lấy còng tay ra, còng lái xe kia. Âu Dương Duệ nhìn anh một cái.

Liêu Tân lại khụ khụ, nói: “Đội trưởng, em đến thăm chị Phàn. Bọn họ nói chưa bắt được Nghê Lam, em đoán có phải bên chị Phàn xảy ra chuyện, em liền đến xem thử.”

Anh vừa đến liền nhìn thấy Âu Dương Duệ chạy như điên nhằm về chiếc xe đen chở Quan Phàn, không nghĩ nhiều, anh điên cuồng nhấn ga lao qua ngăn cản.

“Đội trưởng, em thật sự rất thích làm cảnh sát.” Liêu Tân thoáng lung lay, có chút đứng không vững.

Âu Dương Duệ cắn chặt răng: “Cậu trước để sau hãy nói.” Anh quay đầu, hô to với người xem náo nhiệt bên cạnh: “Gọi bác sỹ.”

Người qua đường lúc này mới phản ứng kịp, nhanh chóng chạy về hướng bệnh viện.

“Tôi qua xem Quan Phàn.” Âu Dương Duệ nói.

“Nhanh đi.” Liêu Tân kéo lái xe trọng thương kia, “Em trông chừng hắn.”

Xe cảnh sát khác đã tới, cảnh sát có vũ trang xuống xe, Âu Dương Duệ nâng tay hô to: “Bên này.”

Hai cảnh sát nghe được chạy về bên này. Âu Dương Duệ buông Liêu Tân ra, đi về phía Quan Phàn, mới vừa chạy được mười bước chợt nghe một tiếng trầm đục. Âu Dương Duệ nhanh chóng dừng bước nhìn lại.

Lái xe chiếc xe đen đã té trên đất, mà Liêu Tân cứng ngắc nghiêng người đứng chỗ đó, giữa trán bị đạn bắn xuyên chảy máu.

Âu Dương Duệ quả thực không thể tin được. Anh cứng đờ tại chỗ, một giây sau, Liêu Tân nặng nề ngã xuống đất.

“Súng bắn tỉa!” Một cảnh sát khác hô to, mọi người tìm chỗ ẩn nấp. Cảnh sát kia chỉ vào một tòa nhà gần đó, “Chỗ đó!”

Phía sau có mấy cảnh sát mang khiêng nhanh chóng đi tới.

Âu Dương Duệ ngẩng đầu nhìn lên toà nhà kia, không nhìn ra được gì.

Âu Dương Duệ hướng về xe ở giữa đường hô to. “Đừng xuống xe!”

Không ai dám xuống xe.

Vào lúc xe bị va chạm văng ra ngoài, trong tiếng thét chói tai kia, tiếng thắng xe cùng đèn báo hiệu, Nghê Lam ngất đi.

Từ Hồi ngồi ở bên kia, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Âu Dương Duệ trở lại bên người Liêu Tân.

Anh dường như không nhấc nổi chân. Anh nhìn anh ấy.

Liêu Tân trợn tròn mắt, nằm trong vũng máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.