Chương trước
Chương sau
Đêm nay Nghê Lam nằm mơ, cô mơ thấy mẹ.

Trong mơ, mẹ rất dịu dàng.

Mà cô vẫn còn rất nhỏ, cô không muốn luyện võ, cô muốn mặc váy công chúa xinh đẹp đi học múa.

“Con muốn cái váy giống bạn Kỳ Kỳ bên lớp Con voi, cô giáo với các bạn đều nói bạn ấy xinh đẹp.”

Mẹ nói: “Lam Lam nhà chúng ta cũng rất đẹp nha.”

Bé Nghê Lam rất tủi thân: “Không ai khen con xinh đẹp. Mặc váy công chúa nhỏ mới xinh đẹp, bọn họ nói con hung dữ, còn nói con quê mùa.”

“Lam Lam không hung dữ, Lam Lam chỉ là rèn luyện sức khỏe, có sức khoẻ tốt mới có thể bảo vệ tốt bản thân mình.”


Bé Nghê Lam nói: “Bọn họ còn mắng con không có ba. Mẹ, ba con đâu? Có phải không có ba cho nên người khác cũng sẽ khi dễ mẹ?”

Mẹ ôm bé Nghê Lam vào lòng: “Không ai khi dễ mẹ. Ba ở đây, ba chỉ là ở một chỗ rất xa, ông ấy là một anh hùng. Ông ấy có chút chuyện cần phải làm, có một ngày, ông ấy sẽ đến đón chúng ta.”

Hình ảnh trong mơ lộn xộn, Nghê Lam chạy băng băng trong hành lang tòa nhà cũ ở quê.

Cô nhặt trái lê nát ném lên mặt một bà già ngầm nói mẹ cô không biết xấu hổ, không biết từ đâu vác cái bụng bầu trở về.

Cô giống như sư tử gầm thét, đột nhiên bổ nhào một một nam sinh lớn hơn so với cô, ngồi trên người cậu tung nắm đấm. Cô ném một tên mập mạp chết bầm mắng cô là con hoang qua vai, rơi mạnh xuống đất.

Cô không nhắc lại chuyện muốn mặc váy đẹp đi học múa, cô luyện võ, không ngừng luyện võ. Cô đánh bại quán quân đội Taekwondo thành phố nhưng cô từ chối tham gia vào đội tuyển thành phố. Cô nói cô chỉ muốn học võ, không muốn tham gia thi đấu.


Cô không thích đi học, bởi vì nội dung giáo viên dạy quá đơn giản.

Cô thích đọc sách, thích máy tính, thích phá gỡ gì đó, thích mạng.

Mẹ nói cô thông minh giống cha, bà ngoại lại nói cô thích học tập giống như mẹ, nhưng bọn họ cũng không nhắc tới khi nào cha mới có thể trở về đón hai người.

Nghê Lam không hỏi lại, nhưng cô sẽ cố ý làm một chút chuyện mà người lớn không thích. Cô đánh nhau, cô trốn học, cô còn hút thuốc. Nhưng mùi thuốc khó ngửi, cô không thích. Cô còn muốn đi xăm hình, nhưng cô không chọn được hình, sau cùng không xăm.

Người lớn tìm cô tâm sự, cô lại đang chờ cha. Cô nghĩ đợi đến khi gặp cha, cô sẽ tặng ông hai quả đấm thép trước.

Về sau có một ngày mẹ nói với cô: “Lam Lam, mẹ đi một chuyến, có thể đi lâu một chút, con thay mẹ chăm sóc ông bà ngoại được không?”

Cô hỏi: “Lâu một chút là bao lâu?”

Mẹ không trả lời nhưng bà sờ sờ đầu cô: “Mẹ bảo đảm lần này nhất định không lừa con, mẹ cùng cha con nhất định sẽ đoàn tụ với con.”

Mẹ lừa cô.

Nghê Lam vùng vẫy trong mơ, trong mơ có tin mẹ chết, có nước mắt ông ngoại, bà ngoại, còn có đồng hương, giáo viên an ủi.

Mà cô vẫn không nhìn thấy cha.

Cảnh trong mơ của Nghê Lam rất loạn, một hồi ở trên núi nước Mỹ, một hồi ở quê cũ. Cô đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc tốt cho ông bà ngoại, nhưng bà ngoại lại nói là bọn họ liên lụy cô.

Cảnh trong mơ có chiến trường, có tiếng súng, có cao ốc hiện đại, có sân huấn luyện đầy tinh thần phấn chấn, còn có lửa trại trong rừng.


Trong mơ cô thấy mình gõ bàn phím, trên màn hình có đủ loại code hiện lên.

Nhưng hình ảnh thay đổi, cô thấy được ảnh chụp người ngoại quốc kia trên màn hình.

Có mấy từ xuất hiện trong đầu cô.

Paul Schwitt.

Dark web

Bird

Mưu sát.

“Tôi nhận được tin bọn hắn đến Trung Quốc rồi.” Nghê Lam nghe được giọng nói của mình, “Tôi muốn trở về.”

Nghê Lam đột nhiên mở mắt.

Cô nắm lấy roi điện bên gối theo bản năng, xoay người ngồi dậy. Roi điện chỉ hướng phía trước nhưng trong phòng không có gì, không có người.

Cô cố gắng tỉnh táo lại, tim đập rất nhanh, cảm xúc trong mơ còn chưa dịu lại. Cô từ từ lấy lại tinh thần, nghe bên ngoài mơ hồ có tiếng động, tựa hồ là di chuyển đặt thứ gì đó, có tiếng bát đĩa nhẹ nhàng va chạm mặt bàn, có tiếng bánh xe của xe đẩy. Nghê Lam nhìn đồng hồ đeo tay, hơn tám giờ rồi.

Một lát sau, Nghê Lam nghe được tiếng cửa đóng lại dưới lầu, chung quanh an tĩnh lại.

Miệng vết thương nơi cánh tay cùng bàn chân lâm râm đau đớn, Nghê Lam hoàn toàn tỉnh táo. Tri giác và hiện thực đều trở về, cô nhớ tới bản thân đang ở nơi nào, đã xảy ra chuyện gì.

Nghê Lam lấy điện thoại gọi cho Lam Diệu Dương: “Em nhớ người ngoại quốc kia là ai rồi. Anh ở đâu?”

Lam Diệu Dương nói: “Vừa mới vào cửa khách sạn, một lát sẽ lên phòng 2001.”

Nghê Lam nhanh chóng ngồi dậy, chịu đựng đau đớn ở chân đi rửa mặt, nhanh chóng thay đồ. Lam Diệu Dương quả nhiên rất nhanh đã đến, anh ở dưới lầu cầm đơn thuốc bác sỹ kê lên lầu tìm Nghê Lam. Gõ cửa, đi vào liền thấy cô ngồi tướng chợ búa bày ra hai cái chân được băng bó thật dày trên giường.

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê Lam nói: “Nãy động tác hơi mạnh chút, đau quá, em hong chân chút.”

Lam Diệu Dương: “…”

Không nên nghĩ nhiều, trong đầu bạn gái nhà anh đại khái hoàn toàn không có hai từ quyến rũ. Lời nói mờ ám cũng không làm kích thích được, càng đừng hy vọng làm nũng gì đó.

Lam Diệu Dương kéo ghế qua ngồi cạnh giường, kéo chân Nghê Lam thay thuốc cho cô.

Anh không chút lo lắng bạn gái sẽ oán trách động tác anh quá nặng làm cô đau, cho nên quá trình thay thuốc của Lam Diệu Dương vô cùng thuận lợi, động tác cũng cực kỳ nhanh nhẹn.

Nghê Lam kể lại những chuyện cô nhớ tới trong mơ cho anh nghe.

“Tối hôm qua anh gặp mặt Âu Dương Duệ.” Lam Diệu Dương nói: “Dưới giường Quan Phàn cũng có máy nghe trộm. Anh cảm thấy đây là một trong những chứng cứ cho thấy quan hệ giữa em và cô ấy là quan hệ hợp tác.”

“Âu Dương Duệ còn phát hiện được gì nữa?”

“Anh ta đã có khái niệm ai là nội gián rồi, anh ta cần thời gian và cơ hội chứng thực, trước khi không có chứng cứ không thể lộ ra.”

Lam Diệu Dương thuật lại nội dung anh và Âu Dương Duệ nói chuyện cho Nghê Lam, sau đó nói: “Tụi anh quyết định tạm thời không động đến máy nghe trộm, dùng cái này làm mồi dụ rắn ra khỏi hang.”

“Mồi nhử? Nếu thật sự là Tần Viễn, còn có gì có thể khiến cho anh ta sốt ruột?”

“An Hàng.”

“Vụ tai nạn xảy ra cách đây 17 năm sao?”

Lam Diệu Dương gật đầu: “Âu Dương Duệ phỏng đoán lúc đó An Hàng trong quá trình điều tra bồi thường tra được chút manh mối chuyện kia không phải là ngoài ý muốn. Tần Viễn không cần tiền bảo hiểm, nhưng anh ta không muốn đồ vật An Hàng tra được bị công khai, cũng không hy vọng có người tiếp tục truy cứu.”

“Cho nên anh ta dùng một phần tiền bảo hiểm bịt miệng An Hàng, còn lại quyên góp, miễn cho mọi người có hoài nghi với chuyện này.”

“Đúng. Sau đó Tần Viễn ra nước ngoài. Mà An Hàng dùng khoản tiền kia thuận lợi kết hôn. Hai người này bên ngoài không gặp nhau nhưng thực tế thế nào, chúng ta hiện tại không biết. Về sau An Hàng ngồi tù, Tần Viễn về nước thành doanh nhân nổi tiếng. Âu Dương Duệ cho rằng Tần Viễn cũng tạo mối quan hệ với bên toà án, nhà tù này nọ. Hiện tại chúng ta phát hiện những người này đều đi ra từ trong nhà tù chỗ Trần Viêm bị giam. Cầu Xuyên, Triển Huy, An Hàng, tất cả bọn họ.”

“Sau khi Trần Viêm đồng ý gánh tội thay bị giam trong tù này cũng là được sắp xếp. Như vậy anh ta có thể theo dõi hành động của Trần Viêm, theo dõi anh ta ở trong tù có ngoan ngoãn hay không.”

“Đúng, hẳn là như vậy.” Lam Diệu Dương nói.

Nghê Lam còn nói: “An Hàng trước kia hẳn là liên hệ với Tần Viễn, cho nên hắn ta mới được giảm án phạt.”

“Anh và Âu Dương Duệ cũng nghĩ vậy. Có lẽ An Hàng ở trong tù thấy được tin tức của Tần Viễn, hắn ta đương nhiên còn nhớ rõ anh ta. Có thể hắn lại uy hiếp Tần Viễn, cho nên Tần Viễn giúp hắn giảm hình phạt. Tuy An Hàng ở trong tù biểu hiện tốt nhưng được giảm hình phạt tới mức độ cao nhất mà luật pháp cho phép cũng không dễ dàng. Bên trong này hẳn có người thúc đẩy.”

“Bởi vì An Hàng lần nữa uy hiếp Tần Viễn, Tần Viễn cảm thấy hắn ta là một mối lo, vội vàng để hắn ta ra ngoài để tiện ra tay diệt hắn ta?”

“Có khả năng như vậy. Nhưng lúc này Trần Viêm yêu cầu đổi nhà tù, cũng tính khai báo thật với Âu Dương Duệ. Tần Viễn biết được liền lợi dụng An Hàng, để hắn giúp anh ta hạ độc.”

“Tần Viễn không cho An Hàng tài khoản nhận tiền, An Hàng cũng đồng ý giúp anh ta làm như vậy bởi vì An Hàng cảm thấy hắn nắm nhược điểm của Tần Viễn trong tay, hắn không lo lắng Tần Viễn quỵt nợ.”

“Dù sao hắn đã hưởng qua hai lần quả ngon từ Tần Viễn rồi. Tần Viễn có thể đã đồng ý đưa ra những hứa hẹn hấp dẫn hơn, An Hàng sẽ tin.”

Nghê Lam cảm thấy khả năng này quả thật rất lớn. “Sau khi An Hàng ra tù, đi thẳng đến địa điểm Tần Viễn chỉ định. Sau đó liền biến mất.”

Lam Diệu Dương gật đầu: “Tuy An Hàng biến mất nhưng nếu đột nhiên xuất hiện một ít vật chứng thì sao?”

“Nội gián trong cục cảnh sát, máy nghe trộm trong phòng bệnh đều sẽ chứng thực điểm này với Tần Viễn.” Nghê Lam hiểu rõ kế sách của Lam Diệu Dương rồi. “Nhưng chúng ta cần cảnh báo trước với Âu Dương Duệ, em không phải vì tra vụ án nhỏ PUA này mà trở về, công việc của em là truy tra tập đoàn giết người này mà quay lại. Nếu em hợp tác với Quan Phàn, đó chính là Quan Phàn cũng tra được chuyện này. Trong tư liệu cô ấy lưu lại khẳng định có thể tìm ra chút dấu vết.”

Lam Diệu Dương bế Nghê Lam xuống lầu, đặt tới trước bàn ăn, nơi đó đã có người dọn xong bữa sáng.

Nghê Lam đói bụng lắm, nhanh chóng ăn sáng, sau đó gọi điện cho Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ nghe Nghê Lam nói xong vô cùng kinh ngạc: “Bird? Dark web thuê đội sát thủ sao? Được, tôi sẽ đi điều tra thêm tư liệu nhập cảnh của Paul Schwitt.” Anh dừng một chút, nói: “Nghê Lam, cô cẩn thận một chút. Phong cách hành sự của Paul và Tần Viễn giống nhau, bọn họ căn bản chẳng kiêng dè bị lộ ra ngoài sáng, dám trực tiếp xuất hiện trước mặt cô, đây là cực đoan tự đại, cũng đồng nghĩa bọn họ dám mạo hiểm, điên cuồng cực đoan.”

Nghê Lam cúp điện thoại, nghĩ ngợi, cô vẫn quyết định tiếp tục ở lại Lam Sắc Hào. Tần Viễn có thể nhìn chằm chằm động tĩnh của cô ngược lại sẽ không làm ra chuyện gì.

Lam Diệu Dương phân công với cô, anh phụ trách chu toàn bên Thuỵ Thuẫn, Nghê Lam phụ trách tìm ra đoạn video bị sửa chữa.

Nghê Lam đồng ý. Cô bảo Lam Diệu Dương cùng cô trở về nhà một chuyến, lấy ít quần áo và máy tính của cô, đồng thời cũng lấy camera trong phòng đối diện lắp lên cho phòng mình, sau đó cô tạm thời dọn đến ở phòng 2001.

Ra khỏi khách sạn cô mới phát hiện ký giả hiện tại điên tới cỡ nào, lại có người ngồi chồm hổm canh giữ ở cửa ra vào của Lam Sắc Hào, may mà chỉ có hai người, Trần Châu lái xe đến cắt đuôi bọn họ.

Nghê Lam lúc này mới có thời gian xem tin nhắn WeChat, lướt Weibo, xem thử chuyện tám nhảm trên mạng giải trí, phát hiện tin tối hôm qua hot, hôm nay đã bùng nổ. Cô chiếm ba cái trong hot search trên Weibo.

Một tin là tiệc sinh nhật của Từ Tương bị phá rối.

Một tin là Nghê Lam biết đánh võ

Còn một tin là Nghê Lam cá chép đen.

Ba nội dung trên đều liên quan tới chuyện tối hôm qua. Một bộ phận rất lớn văn hay chữ đẹp nói cô tham dự sinh nhật Từ Tương. Từ Tương nâng đỡ cô thế nào, tốt bụng với cô thế nào, nhiệt tình tiến cử cô như thế nào, mà cô quay đầu kéo Lam Diệu Dương đến một chỗ hẻo lánh, kêu phóng viên qua chụp, khiến cho lúc Từ Tương cắt bánh ngọt trở nên lúng túng.

Lại có tin nói Nghê Lam dẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, được Lam Diệu Dương bế kiểu công chúa, đoạt đi rất nhiều ống kính. Đang yên đang lành, không mang giày, một miếng thuỷ tinh lớn như vậy không thể nào không nhìn thấy. Thế là có người cho dù là cố ý thì Nghê Lam cũng đã đứt chân rồi, người bình thường thật không dám giẫm xuống.

Còn có bài nói Nghê Lam cá chép đen quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự là đi tới chỗ nào đen chỗ nấy. Khách sạn Huy Hoàng thường tổ chức sự kiện, thường có minh tinh ghé thăm, mấy lần đó đều không có vấn đề gì. Kết quả Nghê Lam đi liền có đám côn đồ cướp bóc phóng viên. Sinh nhật Từ Tương vốn không náo nhiệt như vậy, nhưng Nghê Lam náo loạn một hồi sau hai người đều hot. Từ Tương nổi tiếng, Nghê Lam đen.

Cũng có người mắng Lam Diệu Dương, nói anh thấy sắc liền mờ mắt, vốn dĩ là người đàn ông đáng yêu chính trực khiến người yêu thích, khó có được một tổng giám đốc lăn lộn trong ngành giải trí mà còn duy trì được hình tượng tốt đẹp, sau khi gặp Nghê Lam càng ngày càng thấp kém, càng ngày càng không có phẩm cách. Hành vi khó có thể nắm lấy, quả thực tựa như bị phân trét vô mắt, nước vô đầu, cực kỳ khiến fan thất vọng.

Nghê Lam lướt thêm chút nữa thấy mất hứng, nói xấu cô còn được, nhưng mắng Lam Diệu Dương lại không được. Nhưng hiện tại cô đang bận, chờ cô xử lý vụ án xong xuôi, quay lại dạy mấy người không được tùy tiện mắng bạn trai người khác.

Nghê Lam cũng có một đống bạn bè quan tâm nhắn tin trên WeChat, đám người Thiệu Gia Kỳ, Môn Bội Bội, Phan Kính, Hồng Lôi nhìn thấy chuyện tối qua liền nhắn tin tới, hôm nay cũng nhắn một đống. Nghê Lam đành phải trả lời là bản thân không có việc gì, cảm ơn mọi người quan tâm, nghỉ ngơi vài ngày sau lại nói chuyện với mọi người.

Nghê Lam cho rằng bản thân rất bình tĩnh, nhưng để di động xuống trở lại khách sạn, càng nghĩ càng tức.

Dám mắng Lam đáng yêu nhà cô, còn dùng từ thô tục, quá đáng ghét rồi.

Lam Diệu Dương vào lúc thấy cô lướt tin trên điện thoại liền biết cô sẽ không vui, anh cho rằng cô vì bị Từ Tương mua phóng viên để viết tin. Biểu hiện của Từ Tương ngày hôm qua cũng quả thật vô cùng rộng lượng thân thiện, mà Nghê Lam đầu tiên là đánh phóng viên, biểu hiện cao ngạo, sau lại ở hội trường không đủ lịch sự. Rất nhiều biểu cảm của Nghê Lam bị chụp được, thật rất không hoà đồng, về sau Từ Tương lên sân khấu nói chuyện cô nhanh chóng lui lại cũng bị chụp được, bị hiểu thành cô ghét bỏ, chướng mắt với Từ Tương.

Hai ngôi sao nữ bị so sánh với nhau, Từ Tương có lượng fan hâm mộ hùng hậu, Nghê Lam trước mắt tuy hình tượng có thay đổi lớn, có fan, nhưng tiếng xấu vẫn vang dội, cho nên nâng Từ Tương đạp Nghê Lam đương nhiên cũng là kết quả tất yếu. Đây cũng là mục đích Từ Tương cố ý lôi kéo Nghê Lam đi khắp nơi.

Đây cũng là mục đích hôm qua Lý Mộc nhất định bảo Nghê Lam tới sinh nhật Từ Tương.

“Đã đến giờ hẹn, anh không có thời gian dỗ em rồi.” Lam Diệu Dương nâng khuôn mặt Nghê Lam lên hôn, “Anh sắp xếp phòng PR theo, nhưng việc này không phải dễ dàng nén xuống nhanh như vậy.”

“Hiếm lạ sao?” Nghê Lam căm giận vỗ bàn, “Em hiếm lạ sao? Chấp nhặt với cô ấy. Em bận bắt tội phạm nha.”

Lam Diệu Dương cười cười.

Nghê Lam đuổi anh, “Đi đi đi, nhanh bắt cái đuôi của Tần Viễn. Em phải tìm video rồi.”

Lam Diệu Dương nhìn thời gian thật không xong, nhanh chóng rời đi.

Nghê Lam căm giận mở máy tính, một máy của cô, một máy tối hôm qua ở khách sạn Lam Diệu Dương cho cô dùng. Cô biết bản thân nên tập trung tinh thần tìm đầu mối video giám sát trước, nhưng cô thật sự không thoải mái trong lòng. Vội vàng len lén lướt Weibo một hồi, lại phát hiện trên tin giải trí khen ngợi cô.

‘Nghê Lam, nguyện vọng của cô là gì?’

Phía dưới là ảnh chụp màn hình một đoạn phỏng vấn ngắn của Nghê Lam ở ‘Phần thưởng tối cao’, Nghê Lam nói lên ba nguyện vọng của cô. Hai cái trước đã thực hiện được, cái Weibo này nói chính là điều thứ ba.

Ở một tấm hình khác, là bóng dáng hơi nghiêng của Nghê Lam.

Cô đi chân đất, tóc có chút lộn xộn, trong tay nắm chặt một cây côn, cô căng người, đối diện cô là mấy tên lưu manh, trên tay tên lưu manh cầm dao, áp chế một nhân viên vệ sinh.

Hình ảnh có kèm chữ.

‘Làm anh hùng trừ gian diệt ác.’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.