Vẻ mặt Tần Viễn không thay đổi gì, không kinh ngạc cũng không hoảng hốt, cũng không có chút chột dạ nào.
Anh chỉ rũ mắt xuống, trầm ngâm một hồi, sau đó thản nhiên nói: “Sự kiện đó… đã trôi qua rất lâu rồi.”
“Quả thực đã rất lâu rồi.” Âu Dương Duệ nhìn Tần Viễn.
Tần Viễn nhìn lại anh: “Vì vậy sao tôi có thể nhớ rõ ai là người phụ trách bồi thường hợp đồng bảo hiểm?”
Âu Dương Duệ không nói gì.
Tần Viễn tiếp tục nói: “Chuyện lúc ấy xảy ra quá đột ngột, tình cảnh quá hỗn loạn. Vô số người tới tìm tôi, cảnh sát, phóng viên, thầy cô, công ty bảo hiểm…”
Âu Dương Duệ nói: “Khi đó anh vừa tròn mười tám.”
Tần Viễn gật đầu: “Ngày xảy ra bất trắc đó là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.” Anh dừng một chút, “Cho nên về sau tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.”
“Có thể nói một chút chuyện bảo hiểm không.”
Tần Viễn nói: “Người bên công ty bảo hiểm nói cho tôi biết, tôi mới biết cha mẹ có mua bảo hiểm. Lúc đó rất nhiều chuyện đều do thầy tôi làm giúp. Phía công ty bảo hiểm cụ thể là ai phụ trách tôi thực sự không nhớ rõ rồi. Trên thực tế chuyện có liên quan đến ngày đó tôi cũng không muốn nhớ lại.”
“Sau này anh Tần có chướng ngại tâm lý không?”
“Chướng ngại tâm lý? Không có.” Tần Viễn nghĩ ngợi, “Các kiểu bác sỹ tâm lý trước đây trong nước không phổ biến lắm, trái lại thầy cô và các bạn thường an ủi tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3501194/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.