Có người tò mò chạy tới hỏi Lam Diệu Dương: ‘Nghê Lam mà anh biết là dạng người gì, hahaha.’
Có fan chửi: ‘Cút ngay, quản chuyện của Lam đáng yêu chúng tôi làm gì? Ôm Lam đáng yêu chạy mất, không thèm.’
Nghê Lam không nói gì.
Ôm nhanh chạy đi, nấp cho kỹ, cô ủng hộ.
Mấy vị ‘bạn trai tin đồn’ đều bị người quấy rối, đám fan bắt đầu cuộc chiến bảo vệ.
Nghê Lam hơi ủ rũ, xem ra khoảng cách với hot search không còn xa.
Lúc này WeChat vang lên, là Lý Mộc.
Nghê Lam ấn vào xem, anh ta gửi qua mấy tấm hình và video ngắn mấy hôm trước Nghê Lam giữ chặt ly rượu của hai cô gái, đánh tên đàn ông bỏ thuốc.
‘Mua video không? Cái này có thể tẩy trắng cho cô.’
Nghê Lam không nói lời nào, kiểm tra trang chủ tài khoản tiết kiệm ngân hàng, chụp màn hình gửi cho Lý Mộc.
Lý Mộc trả lời lại rất nhanh: ‘Quấy rầy rồi.’
Nghê Lam thở dài, mở Weibo, nghĩ ngợi hồi lầu, lấy can đảm mở lại Weibo, chia sẻ Weibo của Phan Kính, viết: ‘Cảm ơn anh Kính. Lâu ngày mới rõ lòng người, hi vọng có cơ hội chứng minh bản thân.’
Weibo vừa mới đăng, WeChat lại vang lên.
Nghê Lam chuyển qua, lại thấy tin nhắn của Lý Mộc. Lúc này là màn hình chụp cuộc đối thoại của anh ta và Lam Diệu Dương.
Ảnh chụp màn hình biểu hiện: Anh ta nói ý mình đã nói với Nghê Lam với Lam Diệu Dương, sau đó Lam Diệu Dương trả lời: ‘Báo giá đi.’
Lý Mộc báo một chữ: ‘Mười.’
Lam Diệu Dương trả lời: ‘Được.’
Nghê Lam nhảy dựng lên! Giận tím mặt.
Sao anh không đi ăn cướp đi, không phải, anh đây chính là đang ăn cướp rồi a!
Lại còn dám cướp tiền của Lam đáng yêu! Tiền của anh cứ vậy bị cướp đi sao? A, cái tên ngốc kia lại có thể đồng ý nhanh như vậy! Tiền của anh thật dễ cướp mà!
Nghê Lam nhanh chóng mở WeChat của Lam Diệu Dương, sắp xếp một hồi từ ngữ mới nhắn ra.
Mắng anh ngốc? Không đắc tội nổi! Cảm ơn anh? Cô tức chết rồi.
Cô mở thẳng tới WeChat của Thiệu Gia Kỳ, gửi ra một chuỗi: ‘Aaaaaaaaaaaa’, lại viết: ‘Tức không thở nổi.’
Thiệu Gia Kỳ giật mình, nhanh chóng nhắn lại cho Nghê Lam: ‘Sao thế?’
Nghê Lam thở hồng hộc: ‘Em nói chị nghe, tên ngốc Lam Diệu Dương này tiền nhiều quá, tiền nhiều thì cho tụi mình đúng không? Cho Lý Mộc làm cái gì! Mười vạn làm gì chẳng được, lại đi cho tên tiểu nhân kia. Mấy ngọn gió bất chính trong ngành này là do bọn họ gây ra, chính là mấy tên ngốc nhà giàu này góp thêm…”
Thiệu Gia Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất muốn nhắc nhở Nghê Lam, vừa mới rồi cô nói không được chửi Lam Diệu Dương, bây giờ chỉ mới cách có mấy phút đồng hồ.
Nghê Lam còn muốn nói gì đó, WeChat vang lên, cô nhấn vào đọc, lúc này là Lam Diệu Dương.
Nghê Lam còn tưởng là Lam Diệu Dương muốn nói với cô là giúp cô mua video tẩy trắng, cô nén giận tính giảng đạo lý một hồi với anh.
Kết quả vào đọc thì thấy Lam Diệu Dương gửi tới ảnh chụp màn hình, là Weibo cô đăng lên đáp lại Weibo của Phan Kính.
Lam Diệu Dương gửi hình chụp màn hình xong lại nhắn qua mấy dấu chấm hỏi.
Nghê Lam nhanh chóng quay lại giao diện trò chuyện, nói với Thiệu Gia Kỳ: ‘Không có gì, em cúp đây.’
Thiệu Gia Kỳ: ‘…’ Bình thường Nghê Lam sợ như thế chắc chắn là làm chuyện gì chột dạ rồi.
Vừa mới chuẩn bị nhắn đi đột nhiên nhận được tin nhắn của Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương gửi tới một đường link, sau đó viết: ‘Em chia sẻ đi.’
Nghê Lam tưởng tượng ra giọng điệu nghiêm khắc của Lam Diệu Dương, cho dù là giả vờ hung dữ nhưng cô cũng sợ.
Cô ấn đường link ra xem, là Weibo Lam Diệu Dương đăng lên.
‘Tôi không biết Nghê Lam lúc còn bé, nhưng Nghê Lam bây giờ tôi biết là một cô gái rất có tinh thần trượng nghĩa.’
Nghê Lam: ‘…’
Có cần phải viết giống Phan Kính vậy không, chỉ là nhiều hơn mấy chữ.
Weibo này của Lam Diệu Dương uy lực hơn Phan Kính rất nhiều.
Một là anh là Lam Diệu Dương, nổi tiếng hơn Phan Kính.
Hai là anh có đính kèm trên Weibo này một video đã được làm phụ đề, phối nhạc, kể lại sự tình đã xảy ra.
Đây là đoạn video Lý Mộc chào hàng với Nghê Lam – Nghê Lam ở quán bar phát hiện có người bỏ thuốc hai cô gái, cô kịp thời ngăn cản, báo cảnh sát bắt người, cũng ngăn trở hai tên đàn ông bỏ thuốc kia, đánh bọn họ nhừ đòn.
Đây thật là nội dung tẩy trắng tốt cho cô.
Đây thật là chủ đề hay tăng nhiệt trước chương trình ‘Phần thưởng tối cao’. Nhưng chia sẻ Weibo của Lam tổng phải thận trọng.
Nghê Lam khẩn trương.
Cô suy nghĩ lại suy nghĩ, cuối cùng vẫn thấy an toàn, phát ra lời nói trước đó một lần nữa: ‘Cảm ơn Lam tổng! Vẫn là câu nói kia, lâu ngày mới biết lòng người, hi vọng có cơ hội chứng minh bản thân.’
Cũng chỉ nhiều hơn mấy chữ, không thành vấn đề.
Nghê Lam chia sẻ xong, nhanh chóng báo cáo với Lam Diệu Dương: ‘Đã chia sẻ rồi, Lam tổng anh xem một chút đi.’
Lam Diệu Dương đang ở trên xe đi dự tiệc trên sân thượng của Lam Sắc Hào, trên đường đi điện thoại không rời khỏi tay. Anh đương nhiên thấy rồi. Anh chụp màn hình, ghép hình, sau đó gửi qua cho Nghê Lam.
Lam Diệu Dương ghép bốn cái hình chụp Weibo này lại thành một.
Nghê Lam không hiểu. Đây là câu đố gì?
Nghê Lam không dám hỏi. Tuy Lam Diệu Dương không nói gì, nhưng năng lực thần kỳ của cô giúp cô xuyên qua không gian xa xôi cảm nhận được Lam Diệu Dương không vui.
Nghê Lam lướt lướt Weibo, hiện tại hướng bình luận có chút thay đổi rồi. Mấy người bình luận không tốt đã đổi không ít, người không mấy quan tâm thì lại càng chắc chắn.
Rất nhiều người khen Nghê Lam làm rất đúng, cũng có người khen Nghê Lam có bản lĩnh. Cũng có người nói còn bé làm chị đại, bây giờ là công dân tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, đây chính là năng lượng chính nghĩa a. Hơn nữa bạn học kia cũng có nói gia đình Nghê Lam đơn thân, không ai quản giáo, khi còn bé làm sai chuyện, lớn lên hiểu chuyện trở thành người tốt không phải rất tốt sao.
Đương nhiên vẫn còn lời mắng chửi. Mà dư luận tổng thể vẫn đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Cho nên tấm hình ghép bốn Weibo này là ý gì đây? Nghê Lam thực sự không hiểu.
Cô đành phải xin Thiệu Gia Kỳ giúp đỡ.
‘Chị Gia Kỳ, chị xem tấm hình này một chút, có bí ẩn gì không?’
Thiệu Gia Kỳ liếc mắt đã phán: ‘Đây là châm biếm mối quan hệ ba người của tụi em!’
Nghê Lam không thể tin: ‘Sao Lam tổng lại tự châm biếm mình?’
Thiệu Gia Kỳ giận: ‘Em nói sớm là Lam tổng gửi ra không được sao!’
‘Vậy chị đoán lại một lần nữa xem sao? Ảnh thấy em trả lời không tốt hả? Nhưng mà em nói nhiều hơn mấy chữ nha, còn dùng dấu chấm than cho Lam tổng nữa.’
Thiệu Gia Kỳ rất nhanh đã hiểu rồi: ‘Em nhìn thời gian xem! Tốc độ em trả lời Phan Kính nhanh hơn trả lời Lam tổng năm phút.’
Nghê Lam: …
Nghê Lam: ‘Suy nghĩ này của đàn ông có phải hơi đáng sợ không?’
Thiệu Gia Kỳ dạy cô: ‘Em sai rồi. Suy nghĩ của em mới là tư duy của con trai, của Lam tổng gọi là ghen.’
Nghê Lam: …
Nghê Lam: ‘Vậy em trả lời lại thế nào?’
Thiệu Gia Kỳ: ‘Tùy em thôi. Nếu là chị, tạm thời không trả lời. Lúc đàn ông ghen, phụ nữ dỗ không nổi đâu, ủng hộ một chút là xong à?’
Nghê Lam: ‘Thật không?’ Sao xem qua có vẻ không đáng tin vậy.
‘Đương nhiên, chị cũng đã từng yêu mấy người rồi nhé! Chỉ là không biết có áp dụng được với người như Lam tổng hay không thôi.’
‘Không phải, chẳng lẽ trọng điểm không phải là em với anh ấy có yêu đương gì đâu, đương nhiên là không thích hợp rồi.’
‘À, vậy nói như em, còn một chiêu khác thấp kém hơn chắc chắn em cũng dùng không được rồi.’
Nghê Lam nhanh chóng thỉnh giáo: ‘Chiêu gì vậy?’
Thiệu Gia Kỳ: ‘Ngủ trả ơn.’
Nghê Lam: …
Nghê Lam: ‘Vậy chắc chắn không dùng được rồi, cảm ơn chị.’
‘Không cần khách sáo. Em ngoan đi, không được háo sắc, trước ba giờ chiều nhất định phải đến công ty đúng giờ. Lần này mà em làm hỏng việc nữa, chị chắc chắn sẽ xử chết em.’
Nếu như đọc không hiểu thì ít nhất cũng phải nhắn hỏi một câu, còn hiểu rồi thì ít nhất phải tỏ thái độ nói dễ nghe chút chứ.
Cô chẳng nói gì.
Thế là Lam Diệu Dương mở họp ở Lam Sắc Hào cực kỳ thuận lợi, tốc độ tư duy của anh cực kỳ nhanh, phản ứng cũng cực nhanh, thần tốc nắm lấy mấy vấn đề trong báo cáo. Anh nghiêm túc hỏi đến từng dấu chấm câu, quản lý khách sạn lấy hơn 120% công lực để ứng phó với anh.
Họp xong đã một giờ, Lam Diệu Dương ăn trưa tại Lam Sắc Hào.
Anh gọi cho mình một chiếc bánh phô mai làm món điểm tâm ngọt. Không có người để dành cho anh anh không biết tự gọi sao? Muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Bữa cơm này anh ăn quá no, xong lại hối hận, anh còn nói phải luyện cơ bụng sáu múi. Tự kiểm soát tự kiểm soát a.
Lam Diệu Dương tức giận chuẩn bị về công ty, trước khi cô chủ động nhắn tin cho anh anh sẽ không nhắn trước cho cô. Anh giúp cô như vậy rồi cô cũng không biết nịnh bợ lấy lòng một chút, tính cách này EQ này còn muốn lăn lộn trong giới này sao.
Lam Diệu Dương bỗng nhiên dừng lại.
Với tính cách này bản lĩnh này, thật đúng là không ai có thể cưỡng ép Nghê Lam dùng thân thể để lấy lòng đàn ông mới đúng. Vậy ngày 9 tháng 9 cô đến phòng anh tìm anh rốt cuộc là vì cái gì?
Lam Diệu Dương nhớ tới vụ án Nghê Lam nói, nhớ tới bí ẩn trên người cô mà cô nói. Lam Diệu Dương xoay người đi về phía thang máy, quẹt thẻ, ấn tầng 20.
Lam Diệu Dương nhớ lại hành vi hôm đó của Nghê Lam, anh một lần nữa suy đoán ý đồ của cô.
Lam Diệu Dương đi vào phòng 2001. Căn phòng không bị đụng vào, bài trí vẫn giống đêm đó.
Đêm ngày 9 tháng 9, anh vào phòng này là tình cờ, cho nên nếu cô không biết trong phòng có người, gõ cửa chỉ để phòng hờ.
Mặc kệ là cô lấy được thẻ phòng từ đâu, trọng điểm là cô muốn vào phòng anh.
Không đúng, thẻ phòng rất quan trọng.
Nếu như lúc đó trong tay cô chỉ có chiếc thẻ này.
Trong số lựa chọn có hạn của mình, hoặc là không còn lựa chọn nào khác, cô phải vào phòng này.
Lam Diệu Dương nhớ lại Nghê Lam nhanh chóng xuống lầu, ở dưới lầu muốn quay trở lại hội trường đột nhiên bẻ ngoặt đi vào toilet.
Có phải là cô phải tìm thấy một chỗ để giấu món đồ gì đó hay không.
Căn phòng này là nơi ổn thỏa nhất mà cô có thể tìm thấy được trong hoàn cảnh đó thời gian đó.
Kết quả trong phòng có người, cô đành phải tùy cơ ứng biến diễn kịch. Lúc cô đi vào chỉ kịp nghĩ ra kịch bản là muốn đi vệ sinh.
Anh sẽ nghi ngờ, anh sẽ giận dữ, sau đó rất có thể anh sẽ gọi bảo vệ, cho nên cô nhất định phải đi ra nhanh. Mà cô nhất định phải tìm ra được một lý do vì sao cô muốn vào nhà vệ sinh, muốn vào căn phòng này.
Cho nên cô mới cởi áo khoác ra, làm rối mái tóc, xịt nước hoa Chanel, bóng gió nói với anh là hi vọng có thể làm quen một chút.
Lam Diệu Dương tiến vào toilet kia, chăm chú xem kỹ một lần trong và ngoài.
Từ sau ngày đó anh không vào căn phòng này nữa, cũng không sắp xếp bất kỳ hoạt động nào cho căn phòng này, cho nên ngoại trừ vệ sinh cần thiết hằng ngày, căn phòng này không có ai dùng tới.
Chai nước hoa Chanel hôm đó anh dùng đang trên bồn rửa mặt.
Lam Diệu Dương nhìn lọ nước hoa Chanel một chút, ngồi xổm người xuống mở ngăn tủ dưới bồn rửa mặt, trống rỗng. Anh đưa tay sờ vào góc khung tủ một lần, không có gì hết.
Khăn mặt, sữa rửa mặt, xà bông, bàn chải đánh răng, những đồ vật trên bồn rửa mặt này đều là đồ dùng phải thay, nhân viên vệ sinh có thể đụng vào bất kỳ lúc nào, cho nên giấu đồ ở chỗ này không an toàn.
Không thể nào là đồ vật lớn, nhưng trong toilet này đã không còn chỗ nào có thể giấu đồ rồi.
Lam Diệu Dương mở hết một lượt lỗ thoát nước trên bồn tắm lớn, ống thoát nước, bể nước của bồn cầu cũng mở ra, không tìm thấy gì.
Lam Diệu Dương quay lại trước bệ bồn rửa mặt, nhìn chiếc gương trên tường. Chiếc gương phản chiếu mặt anh, anh bỗng nhiên nhanh trí.
Lam Diệu Dương móc bóp ra, rút đại một cái thẻ từ trong ra. Anh dùng tấm thẻ chèn vào khe giữa gương và vách tường, lúc xuôi theo hai phần ba gương, tấm thẻ của anh bị kẹt lại.
Tim Lam Diệu Dương thót một cái, anh dùng lực, cẩn thận từng chút móc vật kia ra.
Là một chiếc thẻ nhớ điện thoại nhỏ.
Lam Diệu Dương bỗng nhiên hít một hơi.
Bí mật của Nghê Lam, anh tìm thấy rồi.
Phía trên đỉnh đầu của Lam Diệu Dương, trong đèn trần toilet, đèn flash của một camera ống kính lỗ kim nhấp nháy, đã quay lại hết tất cả cử động của Lam Diệu Dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]