Trong phòng khám bệnh viện.
Nghê Lam hỏi Lục Quân: “Ông là ai?”
Lục Quân nói: “Tôi là người có thể giúp cô.”
Nghê Lam nói: “Tôi không biết ông.”
“Tôi tên Lục Quân.”
Nghê Lam ngừng một hồi, một lần nữa nói: “Tôi không biết ông, không muốn nói chuyện với ông.”
Liêu Tân khẩn trương siết chặt nắm tay. Hai vị bác sĩ đều nói Nghê Lam hết sức kháng cự, không biết có thành công hay không.
Anh nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ và Viên Bằng Hải, không nhìn ra được gì từ sắc mặt hai người.
Lục Quân vẫn bình tĩnh, giọng điệu tốc độ nói không thay đổi: “Không sao, cô không cần phải nói với tôi. Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tìm một nơi cô cảm thấy thoải mái yên tâm là được.”
Nghê Lam không nói gì, cô chậm rãi lui lại dựa vào thành ghế, hai cánh tay đan chéo ở trước ngực.
Dáng vẻ phòng bị rất rõ ràng.
Lục Quân đợi rất lâu, chờ Nghê Lam chầm chậm nhắm mắt lại, hơi thở đều đều mới nhẹ nhàng hỏi cô: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Không biết.” Một lúc sau Nghê Lam mới trả lời. “Tôi không tìm thấy chỗ an toàn.”
“Không sao, người cô tin tưởng đang đến bên cạnh cô.”
Nghê Lam không nói gì.
Lục Quân chậm rãi nói: “Cô rất tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ bảo vệ cô. Anh ấy đang ngồi bên cạnh cô, cô đang an toàn. Bất kể ở đâu, cô cũng rất an toàn.”
Lam Diệu Dương vọt ra khỏi văn phòng.
Anh gọi điện thoại cho Nghê Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3282710/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.