Nghê Lam mím môi, “Không có tiền càng không có tôn nghiêm, vì vậy khó chịu gấp bội.”
Lam Diệu Dương: “…” Vẻ mặt cô phong phú như vậy, nhìn ra được rất khó chịu.
“Đúng rồi, sếp tôi còn nói, vì anh tạo áp lực, yêu cầu đóng băng mọi hoạt động của tôi, vì vậy chị ấy mới muốn chỉnh tôi như vậy.”
Lam Diệu Dương: “…”
Hình như đúng là có chuyện như vậy.
Lam Diệu Dương không khỏi nhớ tới chuyện Nghê Lam cứ đen hết lần này đến lần khác trên mạng, mà lần cuối cùng còn vì bảo vệ anh.
Không hiểu sao, anh lại có cảm giác mắc nợ.
Nghê Lam nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói: “Lam tổng, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
Lam Diệu Dương cảm thấy anh nói không nên lời chữ ‘Không’.
“Anh có thể nói rõ một chút với mấy vị lãnh đạo bên công ty tình huống của chúng ta bây giờ không?”
Lam Diệu Dương: “… Chúng ta bây giờ là tình huống gì?”
Nghê Lam thành khẩn nghiêm túc nói: “Chính là chúng ta đã hóa thù thành bạn, xóa bỏ hiềm khích trước kia, đang tăng tốc hướng tới quan hệ bạn bè tốt. Cho nên bây giờ anh thay đổi ý định, không muốn đóng băng tôi nữa.
Mà trải qua thời gian quen biết nhau này, anh cảm thấy tôi có ngoại hình, điều kiện tốt, biết chịu khổ, lại nghe lời, nhất định tiền đồ như trải gấm, kêu công ty bồi dưỡng cho tôi thật tốt, đừng bỏ lỡ nhân tài.”
Lam Diệu Dương cố gắng khống chế sắc mặt mình, anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-nang-gap-mua-rao/3282690/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.