🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

○ Con người!



Khi có những nụ cười.



....thì cũng có nước mắt



Khi có câu hỏi



....thì cũng có câu trả lời



Và khi đã tuyệt vọng



....liệu có thể đứng lên?



~~~~~~~~~°°°~~~~~~~~~



Phòng 301!



Tôi đã chuẩn bị giỏ hoa hồng đỏ tươi còn hơi sương lạnh, hẳn mẹ sẽ thích.



Cánh cửa để khe hở nhỏ, có lẽ cô y tá mới vào. Tôi cũng muốn biết ai đã luôn đặt lọ hoa hồng trong phòng của mẹ.



- Khánh Vy tốt hơn trước rất nhiều, cô hãy mau tỉnh lại đi nhé.



Bộp!



Những cành hồng rơi xuống mặt đất, cánh hoa lả tả rơi khỏi giỏ, nói với tôi đó là ảo ảnh đi.



- Khánh Vy?



Không phải, đó không phải ảo ảnh. Hải Vũ quay lại nhìn tôi hết sức ngạc nhiên



Tại sao cậu ta lại ở đây? Lọ hoa hồng mới cắm... tại sao lại biết mẹ tôi?



Đôi chân như phản chủ mà run rẩy ngã phịch xuống nền đất lạnh, mảnh gai sắc nhọn đâm vào chân tôi ê buốt.



- Vy...



- Không, tránh xa tôi ra.



- Vy, bình tĩnh.



- Ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy cậu.



- Vy, nghe tôi nói.



- Không nghe, tôi không muốn nghe, ra đi, tôi xin cậu đấy.



Tôi nghẹn giọng cắn chặt môi đến bật máu, bịt tai lại, xin đừng nói gì nữa.



Bàn tay dừng giữa không trung bất lực, nhìn ai đó đánh rơi thứ chất lỏng trong suốt xuống những giọt máu đỏ tươi rỉ qua lớp quần vải dày.



- Xin cậu đấy,...đi đi..

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mua-se-ngung-roi/2110913/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi
Chương 17: Nguyện ước sao băng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.