Edit: DinhHa.
Beta: Tiểu Mãn.
Mười bảy tuổi!
Tuổi mười bảy tuổi đối với cô mà nói, mười bảy tuổi là cái tuổi đen tối, năm đó cô đã mất đi quá nhiều...
"Cùng nhau ăn cơm đi!" Ngô Tân Tuyên không hiểu sao đối với Tiêu Hà Hà lại có cảm tình: "Tôi mời cô."
"Được sao?" Tiêu Hà Hà cũng không nghĩ tới việc đệ nhất thiết kế WVL lại mời cô.
"Sao lại không được? Chẳng lẽ cô không đói bụng?" Ngô Tân Tuyên nhìn vào đường nét lông mày xinh đẹp được cắt tỉa khéo léo của Tiêu Hà Hà: "Hay là vì cô không muốn cùng tôi ăn cơm?"
"Sao vậy được? Vậy thì phải cám ơn cô rồi." Tiêu Hà Hà không khách khí nữa.
Ngô Tân Tuyên là người cô rất bội phục, có ấy có rất nhiều tác phẩm thiết kế cực kỳ kinh điển, Tiêu Hà Hà cũng không nghĩ tới Ngô Tân Tuyên lại là người bình dị dễ gần như vậy.
"Ngày trước cô nói thiết kế của tôi có khuyết điểm, tôi thấy cô thật thẳng thắn!"
"Thực xin lỗi, tôi chỉ là nói bừa."
"Nhưng thật bộ trang phục kia có khuyết điểm về chất lượng." Ngô Tân Tuyên không có bất kỳ giấu diếm: "Bộ trang phục kia ở trên sàn diễn đã rách rồi, tôi đã dùng kim tây gài lại ở trên người mẫu."
"Làm sao có thể rách được?" Tiêu Hà Hà có chút nghi ngờ, lúc cô quan sát bộ trang phục đó là không bóp eo, nhớ lại các thiết kế trước của Ngô Tân Tuyên quả thật không giống.
"Cạnh tranh." Ngô Tân Tuyên chỉ nói hai chữ nhưng Tiêu Hà Hà vừa nghe liền hiểu ngay.
Hai người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-me-danh-tong-tai/30690/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.