Edit + Beta: Tiểu Mỹ.
Hoa cúc trắng rơi rụng mà lan tỏa hương thơm ngào ngạt, người con trai ấy đưa tay đỡ lấy Tiêu Hà Hà, nổi giận mà gầm lên một tiếng: "Cô làm sao vậy hả?"
"Thực xin lỗi!" Hai mắt đẫm lệ dưới ánh trăng mờ ảo Tiêu Hà Hà theo bản năng giải thích rồi lại đột nhiên giật mình, âm thanh này?
"Cô luôn hấp tấp như vậy sao?" Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Đột nhiên ngẩng đầu, Tiêu Hà Hà đầu óc được một cái nổ tung, theo bản năng lui về phía sau một bước "Tổng... tổng giám đốc, anh tại sao lại ở chỗ này?"
"Cô thì sao?" Tần Trọng Hàn nhìn cô, rất lâu sau mới nói, giọng khàn khàn.
"Tảo mộ!" Tiêu Hà Hà nghĩ rằng cô hỏi như vậy cũng thật sự là rất kỳ quái, tổng giám đốc tới nơi này cũng là đi tảo mộ a! Bằng không thì đến nghĩa trang để tản bộ a?
"Ừ!" Anh ừ nhẹ một tiếng, vẫn như cũ nhìn cô, không hề lên tiếng, hai người cứ đứng trên đường nhỏ ở nghĩa trang anh không lên tiếng Tiêu Hà Hà cũng không biết nên nói cái gì.
Chú ý đến thân ảnh cao lớn trước mặt, không có lý do tự nhiên trong lòng liền khẩn trương "Tổng...tổng giám đốc, để tôi giúp anh đi mua lại một bó hoa khác, thực xin lỗi!"
"Không cần!" Tần Trọng Hàn nhất kiện áo sơ mi cùng quần dài đều là màu đen đúng lúc hiện ra cơ thể cao lớn cùng hai chân thon dài hữu lực, vẻ mặt lạnh lùng cái kia khuôn mặt của anh tràn đầy sự liều lĩnh cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-me-danh-tong-tai/30684/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.