Bên ngoài phòng cấp cứu, Bùi Ninh thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật.
Dì lau nước mắt, không ngừng an ủi Bùi Ninh.
Hơn một giờ sau người thân trong nhà mới đến.
“Ninh, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cô nhỏ lau nước mắt cho cô.
Cô nhỏ là cháu gái của ông, bình thường nếu không có chuyện gì sẽ đến chơi cùng ông bà.
Khi còn nhỏ cô đi học lớp năng khiếu trên thị trấn cũng là cô nhỏ đội mưa gió đưa cô đi học.
Bùi Ninh đột nhiên không khống chế được cảm xúc của mình, không còn chỗ nào để giải tỏa, cô quay người ôm chặt lấy cô nhỏ.
“Không sao, còn có cô ở đây.”
Thật ra trong lòng ai cũng biết rõ, sợ là không còn hi vọng nữa.
Chỉ có điều là tự an ủi lấy bản thân mình.
Sau nhiều giờ dày vò chờ đợi, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, lắc đầu tiếc nuối.
Cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.
Bùi Ninh lao vào phòng như điên, cô nhỏ sợ cô mất kiểm soát, muốn ôm lấy nhưng lại không giữ được.
Ờ trong bệnh viện bao lâu Bùi Ninh cũng không biết.
Người thân trong nhà nói gì cô cũng không biết.
Cho dù ai hỏi gì cô cũng không nói.
Cô nhỏ sợ cô sụp đổ, khuyên cô: “Ninh Ninh, chú ở nhà cũng đau lòng. Con trở về khuyên chú có được không, nếu không chú sẽ gục mất.”
Bùi Ninh lúc này mới phản ứng lại, khoảnh khắc này cô thật sự hi vọng rằng mình đang nằm mơ.
Mơ rồi sẽ tỉnh, bà nội sẽ không sao, bọn họ có thể gọi video với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-van-yeu-em/917796/chuong-52.html