Bùi Ninh thao thức cả đêm, trời gần sáng cô không chống đỡ được nữa liền ngủ một lúc, vẫn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại đã vang lên.
Một đêm này dày vò, nhiều hơn là những nỗi lo lắng không tên.
Điều Bùi Ninh làm ngay sau khi thức dậy là xem điện thoại, rất yên tĩnh, không có bất kỳ tin tức nào.
Nằm trên giường ngây ngốc một lúc cô bỏ điện thoại sang một bên thức dậy.
Kéo rèm ra, bầu trời u ám, rất nhiều mây.
Trên sông Hoàng Phố, trời yên biển lặng.
Vẫn như thường ngày, Bùi Ninh ăn sáng xong mới đến công ty.
Từ khi tiếp quản công việc của Đầu tư Hoa Ninh, cô đã không có thời gian để tập thể dục, mỗi ngày chỉ có thể lợi dụng khoảng thời gian từ nhà đến công ty.
“Bùi Ninh.” Giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến.
Cô quay mặt lại, là Thiệu Chi Quân.
Cô làm như không có việc gì, “Anh rể, chào buổi sáng.”
Thiệu Chi Quân hất cằm: “Lên xe đi.”
Trời quá lạnh, anh ta lập tức đóng cửa sổ lại, tài xế tấp vào lề đường.
Bùi Ninh muốn từ chối, sau khi suy nghĩ lại thôi.
Sau khi lên xe, Thiệu Chi Quân nhìn cô: “Đã ốm như vậy rồi sao không gọi tài xế đón em?”
Bùi Ninh: “Đi có mấy phút là đến rồi, không cần phiền phức như vậy.” Giọng mũi của cô vẫn rất nặng, vừa rồi bị gió thổi qua, nước mắt rơi xuống.
Thiệu Chi Quân cho cô nghỉ mà không để lại dấu vết: “Buổi chiều đừng đến nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Bùi Ninh biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-van-yeu-em/917791/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.