Dịch: Anh Đào.
Cả đêm Bùi Ninh ngủ không an ổn, Diệp Tây Thành vẫn luôn vỗ về cô, thỉnh thoảng cô sẽ nói mớ mấy câu vô cùng kích động. Anh chỉ có thể không ngừng hôn cô, cô mới dần dần bình tĩnh lại.
Suốt một tuần Diêu Hi trải qua không tốt thì Bùi Ninh cũng chẳng khá hơn là bao. Những vết thương trong quá khứ từng chút một bị lộ ra ngoài ánh sáng, lần nữa cô phải chạm trán những áp bức bị phá vỡ đó.
Diệp Tây Thành dùng ngón tay cái xoa nhẹ thái dương cho cô, cô nắm chặt áo vạt ngủ của anh cả đêm không buông.
Trước khi vạch mặt Diêu Hi anh đã nghĩ đến chuyện này chính là con dao hai lưỡi, hại Diêu Hi nhưng đồng thời cũng tổn thương cô. Nhưng những chuyện xảy ra trong quá khứ tích tụ lâu ngày trong trái tim cô sớm đã mưng mủ phải lấy ra phơi nắng, mặc dù lúc bắt đầu có hơi đau nhưng phải làm sạch và lau khô vết thương mới hoàn toàn lành lặn.
6 giờ sáng chuông báo thức vang lên, Bùi Ninh cũng tỉnh. Cả đêm cô mơ mơ màng màng, giấc mơ lộn xộn, không nhớ được bất cứ điều gì.
Cả đêm Diệp Tây Thành cũng không ngủ, anh dựa vào đầu giường vẫn luôn ôm cô trong lòng.
Bùi Ninh vùi đầu vào vòng tay anh, “Sao anh dậy sớm như vậy?”
Diệp Tây Thành không nói thật: “Ừ, tối qua ngủ sớm.” Anh đổi một tư thế khác, cánh tay tê dại vì cô gối đầu cả đêm, hỏi cô ngủ thế nào.
Bùi Ninh: “Rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-van-yeu-em/3336126/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.