Chương trước
Chương sau
Dịch: Anh Đào?
Beta: Cá nhỏ?
Diệp Tây Thành biết cô sẽ không trả lời tin nhắn vừa rồi của mình, gõ một hàng chữ cuối cùng lại xóa toàn bộ đi, anh đặt điện thoại sang một bên, gửi email cho cô.
Rất nhanh Bùi Ninh đã trả lời anh: 【Đã nhận.】
Diệp Tây Thành nhìn hai chữ này, ngón tay dừng trên con chuột một lúc, cuối cùng tắt máy tính.
Anh với điện thoại gọi điện cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh rất nhanh đã bắt máy, câu đầu tiên lại là: "Tổng giám đốc, tôi nhận được email rồi."
Diệp Tây Thành: "Ừ."
Không có sau đó nữa.
Bùi Ninh vẫn đợi anh phân công công việc hoặc cúp máy, nào biết được nửa phút sau vẫn không thấy động tĩnh, cô hỏi: "Diệp tổng, còn việc gì sao?"
Diệp Tây Thành thờ ơ nói: "Hết rồi."
Bùi Ninh: "..."
Cô cảm thấy dường như có một đợt sóng lớn đánh về phía cô thông qua dòng điện.
Dường như dấu phẩy trong tin nhắn không khiến anh bộc lộ hết được sự bất mãn nên mới gọi điện cho cô, cô không lên tiếng, đợi đến lúc anh gần như thở phào nhẹ nhõm cô mới lên tiếng: "Giám đốc, tôi muốn xem email."
Diệp Tây Thành đã bình tĩnh đi không ít: "Ừ, xem đi." Sau đó liền cúp điện thoại.
Bùi Ninh đang xem email thì chuông điện thoại kêu, cô tưởng là Diệp Tây Thành, hóa ra là lời mời gọi video của bà nội.
Bà sợ làm chậm trễ công việc của cô nên tối nào cũng muộn rồi mới gọi cho cô.
Sau một hồi tán gẫu với phụ huynh trong nhà, bà nói: "Con xem trí nhớ của bà này, ngoảnh mặt cái liền quên."
"Sao vậy bà?" Bùi Ninh hỏi.
Bà nội: "Trước lúc ăn cơm Dịch Lâm có gọi điện cho bà, nói bên chỗ thằng bé là sáng sớm, thằng bé vừa thức dậy."
Nụ cười trên mặt Bùi Ninh biến mất: "Anh ta... có chuyện gì sao?"
Bà nội: "Nào có chuyện gì chứ, thằng bé nói dạo này trời nóng quá, nhắc ông bà chú ý đề phòng trúng gió vì nhiệt độ giảm, cố gắng đừng hoạt động ngoài trời, còn nói nhiều thứ lắm mà bà không nhớ nổi."
Sau đó bà lại nhớ ra: "Dịch Lâm đi công tác mà con không nói với bà, sớm biết bà đã ngâm ít chân gà hơn rồi, tuần sau thằng bé mới đi công tác về chân gà sẽ không còn ngon nữa."
Bùi Ninh trả lời qua loa: "Để tủ lạnh được mà bà."
"Như vậy cũng không ngon nữa, cho dù là cái gì thì đồ tươi vẫn ngon hơn." Bà nói: "Đợi lần sau đi, ông nội muốn gặp cháu." Bà đặt máy tính bảng trước mặt ông.
"Có nóng không con?" Nụ cười trên mặt ông nội vĩnh viễn là nụ cười hiền từ, ấm áp nhất.
Dù cô nói to thế nào ông nội cũng không nghe thấy, Bùi Ninh đưa camera của mình vào giữa điều hòa, sau đó lại quay lại, ông liền hiểu ra, không quên dặn cô: "Lúc đi ngủ nhớ che bụng lại, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
Bùi Ninh gật đầu lia lịa, sau đó cô lấy tay ra dấu cái kéo, ông nội ở bên kia mỉm cười.
Nói chuyện thêm một lúc nữa, Bùi Ninh nói với bà thời gian không còn sớm nữa, cô còn muốn tăng ca, sau đó kết thúc cuộc gọi với bà.
Thật ra cô không vội xem email, cô muốn hỏi bạn thân của mình về chuyện của Hạng Dịch Lâm.
Gọi điện thoại không tiện, Bùi Ninh gửi tin nhắn qua: 【Cậu vẫn chưa truyền đạt rõ ràng đến Hạng Dịch Lâm sao?】
Rất nhanh bạn thân trả lời:【Mình nói rồi, tối đó mình gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói biết rồi.】Lại hỏi:【Sao vậy? Lại muốn đến nhà cậu sao?】
Bùi Ninh:【Không, vẫn gọi điện thoại cho ông bà mình.】
Bạn thân tức giận:【Đúng là cặn bã số một vũ trụ, da mặt dày thật đấy! Cậu không cần lo,để mình giải quyết cho.】
Bùi Ninh:【Chuyện này để mình tự giải quyết.】
Bạn thân gõ một hàng chữ thật lớn, trước khi gửi còn do dự, cuối cùng lại xóa hết.
Cho dù Bùi Ninh nói chuyện này để cô ấy tự mình giải quyết, vậy trong lòng chắc chắn đã có sự chuẩn bị, cô nói nhiều ngược lại sẽ làm Bùi Ninh khó chịu.
Bạn thân lại thở dài, nói với Bùi Ninh:【Hạng Dịch Lâm đang ở nước ngoài cùng vợ anh ta, tuần sau mới trở về Bắc Kinh. Cậu muốn gọi điện thoại tìm anh ta...vậy đợi tuần sau đi.】
Bùi Ninh không muốn nhìn thấy mấy chữ Hạng Dịch Lâm này, đem đoạn chat vừa nhắn với bạn thân xóa đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Bùi Ninh vừa thức dậy liền nhận được điện thoại của Diệp Tây Thành: "Anh đang ở cổng tiểu khu."
Phản ứng đầu tiên của Bùi Ninh là: "Có chuyện gì gấp sao?"
Diệp Tây Thành: "Đúng lúc tiện đường bên này."
Bùi Ninh hiểu ra, là tiện đường nên đưa cô đến công ty, cô từ chối: "Cảm ơn anh, không cần đâu, tôi gọi xe rồi."
Diệp Tây Thành trực tiếp tắt điện thoại.
Bùi Ninh nhìn điện thoại mấy giây, bỏ điện thoại xuống đi rửa mặt.
Đợi cô ra khỏi tiểu khu, xe của Diệp Tây Thành vẫn dừng ở đó, từ lúc cô ra khỏi tiểu khu anh liếc mắt cái là thấy, ánh mắt anh tối và sâu, trợ lý Vạn cũng đang ở trong xe.
Trợ lý Vạn mỉm cười: "Chào buổi sáng, không ngờ lại sống cùng một tiểu khu với cô."
Không lên xe không được, Bùi Ninh chào hỏi qua sau đó mở cửa sau xe.
Vừa mới ngồi xuống, điện thoại trong tay cô đổ chuông, là một số điện thoại, hiển thị số Bắc Kinh.
Bùi Ninh còn cho rằng là Diêu Viễn: "Alo."
Đầu dây bên kia không có động tĩnh, nhưng cô biết bên đó đang nghe, bởi vì có tiếng nhạc loáng thoáng truyền đến, còn xen lẫn cả những đoạn đối thoại tiếng anh.
Không biết như thế nào, cô cảm thấy người ở đầu dây bên kia chính là Hạng Dịch Lâm.
Nghĩ cũng không muốn nghĩ, cô trực tiếp cúp điện thoại, kéo số điện thoại đó vào danh sách đen.
Hạng Dịch Lâm nhanh chóng gọi lại một lần nữa, nhưng không có cách nào gọi được.
Anh ta nhìn chằm chằm số điện thoại của cô trên màn hình một hồi lâu, sáng nay anh mới gọi điện thoại cho bà, anh ta thấy dự báo thời tiết trong nước nói mấy ngày nay nhiệt độ cao nên hỏi thăm sức khỏe ông bà chút.
Kết quả bà nói bà nhờ Bùi Ninh đem chân gà ngâm cho anh ta.
Vừa rồi anh mới biết được cô trở về Bắc Kinh làm việc.
"Sao thế?" Trình Ti nhàn nhạt hỏi, nhìn sắc mặt anh ta cô còn tưởng rằng là chuyện công ty.
Hạng Dịch Lâm đặt điện thoại xuống, cầm dao nĩa mà không biết ăn gì, một lúc sau mới: "Sáng mai bay tới Hồng Kông."
Chuyến đi này là tuần trăng mật của họ, năm ngoái kết hôn anh ta luôn viện cớ bận.
Trong thời gian này mẹ vẫn luôn thúc giục cô, nói muốn bọn họ ra ngoài chơi, Hạng Dịch Lâm không phản đối, đúng lúc cô cũng muốn đến New York mua sắm.
Nhưng mới chơi được một ngày.
Trình Ti nhướng mày: "Chuyến đi tính là kết thúc rồi sao?"
Hạng Dịch Lâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bên đó còn có bữa tiệc quan trọng, cô đi cùng tôi."
Không nói cũng biết.
Trình Ti "a" một tiếng, "Anh đi đi, tôi ở bên này chơi thêm mấy ngày."
"Tôi nói là cùng đi!"
"Không rảnh!"
Sắc mặt của Hạng Dịch Lâm hơi thay đổi, mặt vô cảm nhìn cô ta.
Trình Ti không thèm nhìn anh ta, từ tốn ăn đồ ăn trong đĩa.
Bầu không khí rất căng thẳng, cuối cùng Hạng Dịch Lâm thanh toán rồi rời đi.
Trình Ti áp chế cảm xúc, tiếp tục tao nhã dùng bữa, không để ý ánh mắt của những người xung quanh như nào.
Hạng Dịch Lâm vừa ra khỏi cửa nhà ăn, điện thoại đổ chuông.
Anh ta nhanh chóng bắt máy, bên kia báo cáo: "Giám đốc, cô Bùi Ninh tháng trước đã trở về Bắc Kinh, nhậm chức ở Hoa Ninh, làm trợ lý đặc biệt cho Diệp Tây Thành."
Hạng Dịch Lâm ngừng một lúc mới nói: "Vất vả rồi."
Xe đã chạy đến, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, tài xế không dám thúc giục anh, thư ký ngồi ở ghế phụ cũng im lặng không lên tiếng.
Sau khi định thần lại, Hạng Dịch Lâm nhìn đồng hồ, còn có một cuộc hẹn bàn chuyện nữa, anh ta lên xe rời đi.
Sau khi lên xe anh ta vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, mọi con đường ở trong thành phố này dường như đều có hình bóng của cô...
Bùi Ninh bỏ điện thoại vào trong túi xách, năm phút sau cô lại lấy ra, đem nhật ký cuộc gọi vừa rồi xóa đi.
Nhất cử nhất động của cô toàn bộ đều thu vào trong tầm mắt của Diệp Tây Thành, có thể khiến cô nhìn điện thoại thay đổi thất thường, không cần nghĩ cũng biết cuộc gọi kia là do ai gọi đến.
Diệp Tây Thành đổi hướng chú ý của cô: "Dự án kia của Tưởng Vân Triệu nói thế nào?"
Bùi Ninh: "Quyết định đầu tư."
Diệp Tây Thành: "Em hỏi cậu ta xem có cần người đầu tư không?" Sau đó lấy thẻ ngân hàng từ trong ví ra đưa cho cô: "Anh cũng đầu tư, tiền được chuyển từ tài khoản cá nhân của anh, giao cho em xử lý đi."
Bùi Ninh hỏi anh: "Anh không hỏi rõ về điều kiện và chia cổ phần sao?"
Diệp Tây Thành: "Em quyết định là được."
Bùi Ninh: "..."
Diệp Tây Thành giải thích: "Đầu tư không phải là chuyên ngành của em sao?" Lại nói: "Sau khi kiếm được tiền anh sẽ trả em năm lần phí cố vấn."
Anh nói với giọng điệu kinh doanh, Bùi Ninh nhìn tấm thẻ sau đó nhận lấy cất đi.
Diệp Tây Thành lại nói với cô: "Trưa ngày mai đi công tác."
Bùi Ninh đang nghĩ chuyện khác, mãi lúc sau mới phản ứng lại: "Vâng." Lịch trình ở trên bảng lịch trình cô đều nhớ rất rõ, tuần này không hề có chuyến công tác nào.
Có thể là do thay đổi tạm thời, cô hỏi: "Đi đâu? Đi mấy ngày?"
Diệp Tây Thành: "Hồng Kông, đi ba ngày, tham gia bữa tiệc chiêu đãi tư nhân."
Bùi Ninh gật đầu tỏ ý đã biết, cho dù là tiệc chiêu đãi cá nhân cũng là nơi dành cho các công ty doanh nhân.
Nói đến công ty, Diệp Tây Thành từ trong túi lấy ra hai chiếc điện thoại: "Để ở chỗ em đi, có điện thoại đến thì em nhận, tan làm đưa cho anh."
Bùi Ninh nhìn hai chiếc điện thoại, một chiếc dùng để liên lạc với bên ngoài, chiếc kia là số riêng của anh, điện thoại cá nhân của anh cũng để ở chỗ cô sao?
Diệp Tây Thành nhìn ra nghi ngờ của cô: "Trước đây việc nghe điện thoại là do Vạn Đặc phụ trách."
Được thôi, Bùi Ninh nhận điện thoại.
Bùi Ninh đi về văn phòng của mình, vừa mới ngồi xuống, thư ký đã mở cửa bước vào, trong tay còn bưng một cốc cà phê: "Chị Bùi, chào buổi sáng, không biết là chị có thích hương vị này không?"
Bùi Ninh ngượng ngùng: "Cảm ơn, làm phiền cô rồi, về sau để tự tôi làm là được rồi."
"Chị không cần khách sáo đâu, dù sao ngày nào em cũng phải pha cho tổng giám đốc, tiện tay liền pha luôn." Thư ký lại đưa cho cô một tờ giấy A3, ở trên được viết chi chít.
"Đây là?" Bùi Ninh mở rộng ra.
Thư ký giải thích: "Hôm nay 9 giờ có một cuộc họp cấp cao, báo cáo công việc trong nửa đầu năm, chị cũng phải tham gia. Đây là sơ đồ chỗ ngồi cuộc họp, em đặc biệt in thêm cho chị một phần, chờ đến lúc các bộ phận phụ trách trong công ty báo cáo thì chị đã có số liệu rồi."
Bùi Ninh cẩn thận nhìn, chỗ ngồi của cô ở bên cạnh Diệp Tây Thành, thật ra với cấp bậc của cô sẽ không thể ngồi ở trên bàn hội nghị chính, chắc là do Diệp Đổng đặc biệt sắp xếp.
Thư ký đánh dấu tên của mọi người lên từng vị trí, ở trên còn ghi rõ cả chức vụ cụ thể, thậm chí cả tính cách hay thói quen phát biểu thường ngày cũng được viết trên đó.
Thật ra đối với cơ cấu nhân sự của tập đoàn Hoa Ninh cô đều nắm rõ, biết mình sẽ trở lại làm việc, một tháng trước cô đã bắt đầu chuẩn bị, mấy thứ này cô sớm đã thuộc lòng.
Nhưng cô vẫn gửi lời cảm ơn đến thư ký: "Cảm ơn cô rất nhiều."
Thư ký cười: "Chuyện nhỏ thôi mà, cái này cũng là vì chính bản thân em thôi, chị làm tốt công việc tổng giám đốc Diệp sẽ vui, giám đốc vui bọn em liền có thể tan làm đúng giờ rồi."
Bùi Ninh: "..." Cô cười: "Đừng nói như vậy chứ, vốn dĩ tôi còn muốn cảm ơn cô một trận ra trò đấy."
Thư ký cũng cười: "Vậy là chị chưa nghe được rồi." Cô nhìn thời gian: "Không làm phiền chị nữa, em sang bên kia chuẩn bị phòng họp trước."
Sắp tới 8 giờ 40, Bùi Ninh mang theo sổ ghi chép và máy tính đến phòng họp trước.
Phòng họp ở tầng 39, lúc cô đến đã có rất nhiều giám đốc cấp cao ở đó, trợ lý Vạn Đặc vào phòng ngay sau cô.
Nhiều người như vậy mà cô chỉ quen mỗi Vạn Đặc: "Chào buổi sáng, giám đốc Vạn." Bùi NInh chào hỏi trước.
Trợ lý Vạn: "Chào buổi sáng."
Hai người ngồi xuống tự chuẩn bị tài liệu cần dùng cho cuộc họp.
Bùi Ninh để điện thoại về chế độ im lặng, điện thoại của mình cô không mang theo, mới bắt đầu làm việc nên không có người liên lạc với cô, cô chỉ mang theo hai chiếc điện thoại của Diệp Tây Thành.
Trợ lý Vạn vô tình phát hiện ra điện thoại Bùi Ninh để bên cạnh máy tính, điện thoại là phiên bản định chế, anh liếc mắt một cái là nhận ra đó là điện thoại của Diệp Tây Thành.
Sớm như vậy đã giao điện thoại ra, đây là thể hiện sự trung thành với Bùi Ninh sao?
Cách thời gian họp còn mười phút nữa, Diệp Tây Thành cùng Diệp Đổng mới tới.
Diệp Tây Thành ngồi ghế bên cạnh cô, hai người cách nhau rất gần, Bùi Ninh ngay lập tức bị bao vây bởi một luồng khí vừa mạnh mẽ lại thân thuộc, cô lập tức định thần lại và xem tài liệu trong tay.
Diệp Tây Thành mở chai nước, thấp giọng hỏi Bùi Ninh: "Nước trong cốc của em là nước lạnh sao?"
Bùi Ninh ngước mắt lên, do dự một lúc mới gật đầu: "Ừ." Trời nóng như này ai lại uống nước nóng chứ?
Diệp Tây Thành lấy cốc của cô qua: "Vậy anh pha thêm chút nước lạnh." Sau đó anh tự rót nước từ cốc của cô vào cốc của mình.
Bùi Ninh: "..."
Cô nhanh chóng nhìn những người khác, thật may là không ai để ý tới bên này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.