Dịch: Anh Đào?
Beta: Cá nhỏ?
Khi Bùi Ninh về đến nhà thì mặt trời vẫn chưa lặn, dì giúp việc đang nấu cơm.
Cô đặt vali xuống và đi ra sân trước: "Ông bà."
Hai chú chó labrador nghe thấy động tĩnh liền chạy đến cọ vào chân cô.
Bà đang chống gậy tưới hoa, "Lần này về sớm vậy à, bà còn cho rằng tối mịt còn mới về." Bà nhìn cô một lượt, "Sao lại gầy đi rồi?"
"Ngày nào con cũng nghĩ làm sao để gầy đi, thế này không phải tốt rồi sao." Cô bước tới bên cạnh ông, ông nằm nửa người trên xe lăn phơi nắng, trước mặt có mấy tấm báo.
Ông bị liệt, cả người đã không còn cảm giác gì, có điều khí sắc không tệ.
Mấy năm gần đây tai của ông không còn tốt nữa, hầu hết những gì cô nói ông không còn nghe rõ.
Ông mỉm cười, "Ngồi tàu lửa về sao?"
"Tàu cao tốc ạ." Bùi Ninh ngồi xổm xuống, bắt đầu xoa chân cho ông.
Ông nội không để cô xoa: "Không có cảm giác, xoa cũng vô ích."
Bùi Ninh: "Ai nói vô ích chứ, con xoa như này ông sẽ thoải mái."
Ông hỏi cô: "Thật sự quay về Bắc Kinh làm việc sao?" Vẫn không dám tin.
Bùi Ninh gật đầu lia lịa, nói lớn: "Sau này con sẽ thường xuyên trở về thăm ông bà. Ngồi tàu cao tốc rất tiện."
Ông không nghe được hết, cũng không hiểu ý cô nói, chỉ cười gật đầu.
Bà tưới hoa xong rồi đi tới, "Không cần chạy đi chạy lại như vậy, ngày nào cũng có thể nhìn thấy trên video máy tính, lãng phí tiền."
Kể từ khi ra nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-van-yeu-em/244206/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.