Hứa Vi Thủy cực kỳ giỏi trong việc lột tả "cái chết" bằng ngôn ngữ ống kính.
Ông ta không bao giờ quay máu me hay mảnh cơ thể, một đàn chim, một cảnh hoàng hôn, một tiếng kêu ngột ngạt đã đủ để thay thế hình ảnh vừa trực tiếp vừa đánh mạnh vào thị giác.
Cả bộ phim Va phải đá ngầm không xoay quanh một ai cụ thể, góc nhìn của người ngoài cuộc nằm giữa xâm phạm và nhìn trộm lăng nhục tất cả nhân vật, cũng truyền tải đến từng người xem, kết thúc phim ngoại trừ rúng động còn có đôi chút sảng khoái không lành mạnh khó gọi thành tên. Trong trang viên, cuối cùng người thì chết người bị điên, không ai có được thứ mình muốn, mà biến cố này không xảy ra trong phút chốc, cũng như tên phim, nó giống con tàu lớn va phải đá ngầm, từ từ chìm vào lòng biển sâu không cách nào ngăn cản.
Đèn sáng, danh sách thành viên đoàn làm phim chạy hết, người xem ở hàng trước nhao nhao đứng dậy ra về.
Khương Hoán nhìn sang Dụ Hà bên cạnh, nhận ra cậu cũng đang nhìn mình.
Toàn bộ nội dung phim vừa vụt qua trước mắt, bỗng dưng Khương Hoán hơi xấu hổ, ngại hỏi Dụ Hà "em cảm thấy quay thế nào" hoặc hỏi cậu tình tiết nào ấn tượng nhất. Vì anh là diễn viên trong phim, rất nhiều chủ đề các cặp đôi xem xong có thể thoải mái bàn luận nhưng anh và Dụ Hà lại khó mở lời.
Đây cũng là trải nghiệm mới mẻ chưa từng có trong cuộc đời Khương Hoán, dẫu sao trước kia anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-mua-tanh/3509750/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.