Tóc Khương Hoán rất mềm, luồn qua kẽ ngón tay mang đến cảm giác vừa mảnh vừa lạnh, hệt như đang nắm một vốc nước suối.
Dụ Hà bần thần, trong phút chốc đầu óc trống rỗng.
Cả quá trình Khương Hoán đều ôm Dụ Hà, lúc này đang chôn mặt trong hõm cổ cậu, hơi thở nóng bỏng xém chút thiêu cháy da thịt làm nhiệt độ nơi ấy nhanh chóng tăng vọt, còn khăng khít hơn cả vị trí nối liền hay những ngón tay đan vào nhau.
Có một khoảnh khắc Dụ Hà sinh ra ảo giác mình có được Khương Hoán, cậu muốn ôm anh tiếp tục dây dưa trong hơi nóng còn sót lại.
Nhưng Khương Hoán lại chống người dậy, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Dụ Hà muốn níu anh, bàn tay giơ ra lưng chừng bị Khương Hoán ấn lên đệm giường.
Vẫn chưa kết thúc.
Đến khi buồn ngủ díp mắt không thể mở nổi đã là đêm khuya về sáng, tiếng mưa ngày càng to đập vào lán nghe lộp bộp, Dụ Hà trở mình ôm người bên cạnh trong tràng tiếng ồn trắng.
Đôi tay lành lạnh khẽ dùng sức nắm lại, cậu nghe thấy người ấy nói "ngủ đi" mà không rõ là mơ hay hiện thực.
Trái tim thoắt rơi vào tầng mây vũ tích.
Mất ngủ là tình trạng bình thường, song tiếng mưa đêm nay có thể vỗ về thần kinh khiến Dụ Hà ngủ rất ngon, toàn thân nhẹ bẫng, mất trọng lượng như đang thỏa sức bơi lội trong nước.
Lần nữa thức giấc trời đã sáng bảnh, nền trời xám xịt ẩm ướt và âm u.
Dụ Hà ngồi dậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-mai-mua-tanh/3490924/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.