Chương trước
Chương sau
Trước khi té xỉu, trong đầu Giang Nhã Phù nghĩ, ở chỗ này đúng là không tốt, chỗ nào cũng có địch, về sau tốt nhất không tới nơi này.
Thời điểm nàng tỉnh lại phát hiện mình ở trong phòng chứa củi, đang nằm dưới đất đầy bụi bặm, chân tay đều bị cột dây thừng, đến miệng cũng bị dán kín. Nàng mơ hồ nghe tiếng âm thanh nói chuyện bên ngoài, xác định không phải ngôn ngữ Đại Hạ. Tức khắc tâm tình lạnh xuống một nửa, nàng ngàn phòng vạn phòng chuyện sợ hãi vẫn là xảy ra.
Trong khoản thời gian ngắn ngủn, nàng suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, bọn họ bắt nàng nhất định dùng uy hiếp Thời Phái, thậm chí còn có khả năng vì kích thích Thời Phái mà cố ý làm nhục nàng. Nếu thật sự chuyện như thế có thể xảy ra, dù có sợ hãi, vì chàng nàng cũng muốn cùng nhau đối mặt, chỉ đáng thương tiểu Đầu nhất cùng hài tử còn đang trong bụng chưa ra đời.
“Ngươi nói cái gì?” Thời Phái nhảy dựng thốt lên, cảm thấy hai tai ong lên một tiếng, cả thân mình phiêu phiêu muốn đổ, máu huyết dường như đông cứng dừng lưu động.
Binh lính bất chấp sợ hãi, nơm nớp lo sợ trả lời “Phu nhân bị hai kẻ xấu cướp đi. Xem bộ dáng bọn họ không giống mẹ mìn, giọng nói có vài phần khác biệt, thân thủ bọn họ cực nhanh, nếu đoán không sai hẳn là người Ti tộc.”
“Đại ca!” Úc Đông đứng bên cạnh lo lắng, giận dữ hỏi giúp “Rốt cuộc chuyện như thế nào? Còn không tỉ mỉ nói rõ từ đầu!”
Tiểu binh đành đem sự tình đầu đuôi nói ra một lần, bao gồm hình dáng kẻ bắt cóc, lời nói gì và vì cái gì hắn không đuổi theo.
Thời Phái nghe xong toàn bộ chân tướng, sắc mặt âm trầm, thật giống ác ma muốn ăn thịt người, hận không thể đem hai tên ác tặc to gan lớn mật kia ăn tươi nuốt sống.
Thiệu Xuân khẩn trương “Đại ca, việc này đều do ta! Nếu không phải ta lỗ mãng cũng sẽ không xảy ra lỗ hổng lớn như vậy. Ngài nói xem giờ phải làm sao bây giờ, dù mất mệnh, Thiệu Xuân cũng muốn cứu đại tẩu trở về.”
Vương Đại Khánh cả giận nói “Đại ca, khẩu khí này các huynh đệ cũng nghẹn lâu rồi, không bằng nhân cơ hội này chúng ta san bằng bọn họ cho rồi!”
Úc Đông nhìn mắt Thời Phái âm u trả lời “Được rồi! Mạng nhỏ các ngươi giá trị mấy đồng tiền? Trong bụng đại tẩu còn có hài tử, nếu hành động sơ xuất, cả đời trong lòng chúng ta khó mà an ổn. Giờ nhanh xác định có phải đại tẩu bị người Hoa Anh bắt đi hay không mới là việc cần thiết nhất!”
Thời Phái nghe bọn họ nói, cưỡng bách bản thân trấn định lại tâm tình, việc này đối với chàng mà nói là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, mấy độ sinh tử kiếp trước cũng chưa cảm thấy khó qua như vậy, nếu Nhã Phù có sơ xuất gì, chàng thực sự không biết mình còn có thể vững bước tiếp hay không.
Lúc này chàng rõ ràng, vô luận kiếp này hay kiếp trước, Giang Nhã Phù có ý nghĩa thế nào đối với mình. Nàng chính là cột trụ vững vàng phía sau mình, không chỉ chống đỡ cả một phủ to mà còn chống đỡ cả linh hồn chàng, không có nàng, Thời Phái sẽ không thể thoải mái đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Đều bình tĩnh hết đi, phái ra mấy huynh đệ chuyên truy lùng hành tung, cẩn thận điều tra hướng đi bọn họ rồi hẵng tính toán, hoả tốc phái người điều tra nghiêm tại mấy cửa thành, phát hiện khả nghi đều giữ lại tất.”
“Đại ca yên tâm, việc này chúng ta liền đi làm.” Thiệu Xuân cùng Vương Đại Khánh áy náy muốn chết, hai người lập tức lĩnh mệnh đi làm việc này.
Kết hợp đủ loại dấu vết, Giang Nhã Phù chính là bị người Ti tộc bắt đi, nhưng trong lòng Thời Phái trước sau có chút nghi vấn. Việc này không giống cách hành xử của công chúa Hoa Anh, lấy kinh nghiệm kiếp trước chàng cùng nàng mấy lần giao tranh, nàng không phải loại người thích dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, có thể vấn đề là ở vị tự đại cuồng vọng Đại vương tử kia.
Vị Đại vương tử này kiếp trước chàng có giao tế qua, hắn không ưa nhìn Hoa Anh hơn mình, là kẻ có chí lớn nhưng tài mọn, trừ bỏ địa vị vương giả, trên cơ bản hắn còn thua xa Hoa Anh, việc này khiến trong lòng Thời Phái có chút tia an ủi.
Giang Nhã Phù vẫn luôn ngốc ở phòng chứa củi tới lúc trời tối cũng chưa có ai tới gặp nàng, trừ bỏ một thị nữ không hiểu tiếng Hán tiến vào cho nàng uống nước, liền chưa thấy những người khác lại. Cả người nằm trong đống bụi bặm dày nàng đặc biệt khó chịu.
Nàng mong chờ bọn bắt cóc mình nhanh đến gặp mặt, chỉ có thể gặp mặt mới biết được ý đồ của đối phương, với thân thể hiện tại của nàng thật là không được tốt lắm.
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của nàng, thực mau, nàng liền nghe được vài tiếng bước chân bên ngoài truyền đến. Tiếp theo liền có người mở cửa ra, cung kính mời người bên ngoài tiến vào.
Tiến vào là một nam một nữ, nam tử miệng rộng rộng mũi to, gương mặt đầy khinh mạn, nữ tử vóc người thon dài, mắt phượng thấm kiệt ngạo khí. Đúng là Đại vương tử cùng Hoa Anh công chúa.
Giang Nhã Phù thấy nàng, hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc mà chỉ là cảm thán, cùng một vị kỳ nữ tử lại tái kiến hoàn cảnh thế này. “Hoa Anh, thế nào? Là nàng không sai? Thiệu Xuân chịu trọng dụng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng.” Đại vương tử đắc ý nói, thuận tay kéo xuống khăn vải trong miệng Giang Nhã Phù.
Tuỳ tiện nhéo cằm nàng “A, thân mình không tồi, da thịt thật non mịn.”
Hoa Anh nhíu mày, trong lòng một trận ghê tởm “Đại ca, trước huynh đi ra ngoài, ta nghĩ đối phó với nữ nhân vẫn là mình ta tốt hơn.”
Đại vương tử thực không tình nguyện “Có cái gì mà không thể nói chứ? Chỉ cần thả ra tin tức, nói nàng ở trên tay chúng ta, đối phương phải ngoan ngoãn cùng chúng ta nói chuyện thôi.”
“Ngươi hiểu cái cái gì? Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là xem nhẹ nữ nhân, nữ nhân này có thể triệu tập nhiều lương thực như vậy, tuyệt không giống các khuê nữ bình thường, ngươi đừng xem thường nàng, nói không chừng có thể hỏi ra cái gì. Còn không đi ra đi?”
Đại vương tử bị nàng nói vậy, có miệng khó mà trả lời, lưu luyến sờ gương mặt trắng nõn Giang Nhã Phù, rốt cuộc đứng lên “Kia hảo ~ một mình ngươi chiêu đãi nàng đi, đừng quên ở trước mặt phụ vương thay ta thỉnh công, ha ha ha.”
Hoa Anh đối với trưởng huynh này chán ghét tột đỉnh, nhìn hắn nghênh ngang đi khỏi nàng mới cảm thấy không khí trong phòng tươi mát một chút.
Nàng lấy chủy thủ tùy thân mang theo giúp Giang Nhã Phù cắt đứt dây trói chân tay.
Cười nói “Chúng ta lại gặp mặt, ta nên gọi ngươi là Giang Đại Bảo hay là Thời phu nhân đây?”
Cùng người thông minh không cần phí tâm cơ, Giang Nhã Phù biết bản thân không chọc giận nàng, tạm thời sẽ không bị Đại vương tử làm gì nên thoáng an tâm.
Nàng vận động đầu óc hết năng suất trả lời “Hoa Anh công chúa quả nhiên anh thư, so với Đại ca có mắt không tròng kia quả mạnh hơn gấp trăm lần. Đáng tiếc ngươi là nữ nhi, bằng không quốc vương Ti tộc đời kế làm gì có ai tranh đoạt được với người?”
Hoa Anh nghe xong lời này cười thật tình “Xem ra ta nghĩ không sai, Thời phu nhân quả nhiên không phải nữ tử bình thường, kiến thức bất phàm. Đáng tiếc ngươi là địch nhân, bằng không ta nguyện ý kết giao bằng hữu cùng ngươi.”
Giang Nhã Phù không hiếm lạ cùng nàng làm bằng hữu “Đó là vinh hạnh của ta. Công chúa không ngại nói thẳng, ngươi tính xử trí ta như thế nào đây? Ta không cầu gì khác, mặc kệ kết quả sống hay chết, đều là nữ nhân, cầu công chúa nhân từ giúp ta bảo toàn trong sạch.”
“Ha hả, ngươi thật là nói thẳng. Vừa rồi ngươi cũng thấy chuyện lớn Đại vương tử không dám nghịch ý ta, nhưng nếu là việc nhỏ, ta cũng không thể để chuyện tốt của hắn không được như ý. Tạm thời ta chưa biết xử lý ngươi thế nào, ta đang đợi một phong thơ, chờ ta xem tin liền biết nên xử trí ngươi thế nào.”
Ngữ khí Hoa Anh nhẹ nhàng, tựa hồ trong mắt nàng chỉ là một việc nhỏ mà thôi. Nàng trẻ xinh đẹp ngồi đó, trên cổ tay còn mang một chuỗi chuông bạc, nương theo động tác nàng vang tiếng linh linh nhẹ nhàn.
Mặt ngoài Giang Nhã Phù bình tĩnh, nội tâm suy xét mỗi câu nói, đúc kết tạm thời bản thân vẫn an toàn.
Hoa Anh thấy nàng như vậy, trong lòng đánh giá nàng cao thêm vài phần, nàng không thích những nữ nhân gặp chuyện liền nũng nịu khóc lớn, gọi to gọi nhỏ.
“Ta đổi cho ngươi doanh trướng khác, sẽ phái vài người lại hầu hạ ngươi. Đừng nghĩ muốn trốn, cũng đừng hy vọng Thời tướng quân lại đây cứu ngươi, trọng địa đại doanh rất nguy hiểm, sẽ không có người dám mạo nguy hiểm, trừ phi hắn là ngốc tử hoặc là kẻ điên.”
“Xem ra ta còn muốn cảm ơn công chúa? Ta không trông cậy chàng tới cứu ta, ta chỉ hy vọng công chúa có thể mau chóng có quyết định, ở chỗ này mỗi một khắc đối với ta mà nói đều là dày vò.”
Hoa Anh bỗng cười, ngồi xổm trước mặt nàng tựa như nói giỡn “Kỳ thật có một biện pháp có thể tha cho ngươi, ngươi cũng biết là ta có biện pháp gì đúng không?”
“Thứ ta ngu dốt, không biết suy nghĩ của công chúa.”
Hoa Anh nhìn nữ tử có nhan sắc khác mình trước mặt chậm rãi nói “Thời tướng quân là đại anh tài, anh tuấn bất phàm, ta nghĩ ở kinh thành sẽ có rất nhiều nữ tử vì hắn khuynh tâm nhỉ? Nếu ngươi chịu đáp ứng đem vị trí Thời phu nhân nhường cho ta, ta liền thả ngươi rời đi bình yên, thấy thế nào?”
Giang Nhã Phù cảm thấy đau đầu, giọng điệu Hoa Anh công chúa tuy rằng nói giỡn, nhưng nàng không cảm thấy là nàng đang nói giỡn. Mặc dù không giống quỹ đạo kiếp trước, nhưng sự kiện lại mạc danh về đúng quỹ đạo.
Kiếp này tuy Thời Phái không cứu Hoa Anh thời trẻ, nhưng nàng vẫn thích Thời Phái. Mà kiếp trước, nàng không rõ nội tâm vị này, chỉ hiện tại mới thấy rõ sự chấp nhất của nàng ta.
Kiếp trước tuy rằng Giang Nhã Phù chưa từng có hỏi qua Thời Phái việc này, nhưng nàng vẫn có nghe qua, Hoa Anh công chúa vì Thời Phái vẫn không chịu gả chồng, một nữ tử như vậy là không đơn giản, thật khó dỗ dành.
“Như thế nào?”
Vừa rồi Giang Nhã Phù vẫn luôn ôn hòa giao tiếp, tức khắc ánh mắt sắc bén lên “Đề nghị này của công chúa thật không hay, địa vị Thời phu nhân của ta cũng giống như địa vị ngươi ở trong đại quân Ti tộc, không thể lay động.”
Trong lòng Hoa Anh chấn động, một lúc lâu sau nói “Thật là làm người hâm mộ. Người tới! Đem Thời phu nhân đến cạnh doanh trướng ta, phái vài người hầu cận, cơm nước không được chậm trễ.”
Hai người đối thoại đến đây kết thúc, Giang Nhã Phù bị người mang đi, một lần nữa được an trí trong phòng ấm áp, bụng rỗng hồi lâu bắt đầu đòi réo ăn.
Bên chỗ Thời Phái, quân thủ thành cũng không phát hiện hai kẻ xấu kia cùng Giang Nhã Phù đi ra, nghĩ có lẽ bọn họ đi bằng thông đạo đặc thù ra khỏi thành rồi.
Nhưng người truy tung không phải hoàn toàn không thu được kết quả, bọn họ đoán được phương hướng biến mất quân địch ở nơi nào, hơn nữa, căn cứ nơi bọn chúng vài lần xuất hiện, liền bắt được vài tên thám tử Ti tộc ở Nguyệt Thành.
Vì muốn xác nhận Giang Nhã Phù có phải đang ở trong tay Hoa Anh hay không, Thời Phái không thể không vận dụng thám tử phụ thân gài vào quân doanh lúc trẻ, như vậy mới có thể nói chuyện với Hoa Anh công chúa được.
Đến tối liền có tin tức truyền lại, quả nhiên Giang Nhã Phù bị bọn họ bắt được, lúc này đang bị tạm giam bí mật, tạm thời chưa chịu khổ gì.
Trong lòng Thời Phái sớm đã có quyết đoán, chàng triệu hai vị lão tướng cộng sự của phụ thân tới, hơn nữa đem chuyện quan trọng nhất bố trí cho Úc Đông, chàng tính hôm nay không về được, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đối với kế hoạch tác chiến của đại quân.
Đêm đã khuya, chàng thay một thân dạ hành đột nhập quân doanh địch, nghĩ nghĩ, nên viết một phong thư cho cha mẹ cùng tiểu Đầu nhất để ở ngăn kéo vạn nhất không về được cũng coi như có lời trăn trối với mọi người.
Chàng lặng yên ra cửa, lại bị hai tên đồng dạng hắc y như môn thần chặn đường.
Thiệu Xuân đầy mặt hổ thẹn vội vàng “Đại ca, ca mang chúng ta cùng đi! Họa là do chúng ta, chúng ta không thể để mình ca mạo hiểm được.”
Thời Phái vỗ vỗ vai hắn “Việc này không nhỏ, ta không trách ngươi. Ta không thể để nàng thành công cụ bức lợi đại quân, nàng là nương tử của ta, ta muốn đích thân cứu nàng, có chết cùng chết. Các ngươi không cần đi theo, hảo hảo giúp ta thủ nơi này, chờ ta trở lại.”
Vương Đại Khánh giống như tháp sắt ngăn cản chàng “Đại ca, mang chúng ta cùng đi đi. Lúc này chúng ta không phải hành động theo cảm tình, ta cùng Thiệu Xuân công phu đều không yếu, ba chúng ta đi có thể phối hợp lẫn nhau, cơ hội cứu đại tẩu ra sẽ lớn hơn, nếu nhất thời chưa cứu được người cũng sẽ không thể bỏ mạng.”
“Đúng vậy đại ca, chúng ta là đi cứu người, không phải đi chịu chết.”
Thời Phái như cũ không cho, lúc này Úc Đông đi tới “Quốc khánh nói có đạo lý, hãy cho bọn họ cùng đi. Nơi này có ta cùng nhị vị lão tướng tọa trấn, sẽ không có việc gì đâu.”
“Ai, vậy được rồi, chúng ta lại cùng thương lượng trước.” Thời Phái cảm động, rốt cuộc đáp ứng để bọn họ cùng mình bước lên con đường nguy hiểm này.
- -- ------ ------ ----
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn như cũ ngắn nhỏ, ngày mai tranh thủ nhiều càng một chút... Cẩu huyết liền cẩu huyết đi, viết này đoạn có ta dụng ý, cảm tạ đại gia duy trì, moah moah
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.