Chương trước
Chương sau
DỊCH: MIN

Lục Kinh Yến rất thích cười.

Gương mặt cô trời sinh đã rất cao cấp, nhất là đôi mắt của cô, dáng mắt nhỏ dài, viền trong mắt hơi kéo xuống dưới, đuôi mắt hơi nhếch lên trên.

Lúc cô không cười còn đỡ, nhưng một khi cười rộ lên sẽ cong thành hình trăng khuyết, cho người ta cảm giác rất mê ly, cả người cô cũng trở nên vô cùng kiều diễm.

Vẻ đẹp cảu cô thuộc về loại đẹp phong tình, mỗi một cử động nói cười đều có thể diễn tả sâu sắc nhất bốn từ “phong tình vạn chủng” này.

May mà con người cô trời sinh đã mang theo khí chất lạnh lùng thờ ơ từ trong xương cốt, phong tình quy phong tình, nhưng không hề diêm dúa, mà ngược lại còn mang theo chút cảm giác văn nghệ năng nổ.

Rất ít người có thể dung hòa hai loại mỹ cảm này lại với nhau, nhưng cô làm được rồi.

Thịnh Tiện vẫn luôn biết cô là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị cô làm cho choáng ngợp.

Trong miệng cô gái này chẳng có lấy một câu nghiêm chỉnh, lúc tán tỉnh người ta thì có từng mánh một, nhưng đều chẳng phải là lời thật lòng.

Rõ ràng biết đêm này lại là một mánh lới diễn kịch của cô, thế nhưng anh vẫn trơ mắt nhìn bản thân đi vào rọ trong trạng thái rất tỉnh táo.

Thịnh Tiện lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Kinh Yến vài giây, yết hầu anh chuyển động lên xuống, giọng nói hơi khàn đi: “Tại sao lại tìm tôi để đón năm mới?”

Lục Kinh Yến “hả” một tiếng, cô bị hỏi cứng cả họng.

Phải đó, tại sao lại phải tìm anh để đón năm mới.

Cũng chẳng phải cô không có người ở bên, cuộc tụ họp kia của Trần Khải có mấy chục người kia mà, muốn nhộn nhịp bao nhiêu nhộn nhịp bấy nhiêu.

Lục Kinh Yến nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hệt như trong lúc ở phòng KTV khi nghe thấy Trần Khải nói những lời kia, tại sao cô lại đột nhiên trở nên buồn bã vậy, cô không tìm được đáp án.

Gió đêm bên ngoài rất lạnh, Lục Kinh Yến thực sự không nghĩ ra được vì sao bản thân mình lại thế này, cô dứt khoát không nghĩ nữa, cô nhìn vào đôi mắt của Thịnh Tiện, nói thẳng: “Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là tới nịnh bợ anh trai rồi đó.”

Thịnh Tiện: “...”

Lục Kinh Yến: “Đây chẳng phải là mấy ngày chưa gặp anh trai rồi sao, hôm nay vừa vặn đụng phải Trần Khải, cậu ta bảo anh đều đón Tết một mình, gọi anh ra ngoài chơi, anh cũng không chịu tới, điều đó đối với em mà nói, chắc chắn là đón năm mới cùng anh càng quan trọng hơn rồi.”

Tuy là lý do đặt điều vớ vẩn, nhưng Lục Kinh Yến đặt điều tới cuối cùng bản thân mình cũng tin luôn.

“Cho nên, anh trai à,” Lục Kinh Yến nghiêng đầu nói: “Nể mặt việc em trọng sắc khinh bạn như thế này, rốt cuộc anh có muốn đón năm mới với em không?”

“...”

Suýt nữa thì Thịnh Tiện bật cười ra tiếng.

Lần đầu tiên thấy có người tự nói mình trọng sắc khinh bạn như thế này.

Thực ra lễ Tết hay không, anh chẳng hề để ý.

Đối với anh mà nói, 365 ngày chẳng có gì khác biệt, không phải là đi làm thì chính là trên đường chuẩn bị đi làm.

Anh đã quá quen với nó rồi.

Cũng chẳng phải không có người gọi anh cùng nhau đón Tết, trừ Trần Khải ra, còn có đồng nghiệp ở văn phòng luật, sinh viên của anh, chỉ là anh lười tham dự những cuộc nhộn nhịp như thế này.

Thịnh Tiện cụp mắt xuống, im lặng hai giây rồi nói: “Muốn.”

Lục Kinh Yến không ngờ Thịnh Tiện đồng ý sảng khoái thế này, cô hơi ngạc nhiên “hả” một tiếng.

Thịnh Tiện nhìn cô một cái.

Lục Kinh Yến cho rằng anh đang hỏi mình hả cái gì: “Em còn tưởng em phải làm nũng, hoặc là gọi anh trai gì đó, anh mới đồng ý cơ.”

Nghe giọng điệu của học sinh tiểu học có vẻ khá là thất vọng.

Thịnh Tiện chẳng rõ có phải là ở cùng cô nhóc này lâu quá rồi không, đã chịu ảnh hưởng của cô, nói chuyện cũng bắt đầu trở nên không nghiêm chỉnh: “Vậy hay là em làm nũng cái đi?”

Vừa dứt lời, Thịnh Tiện ngây người ra.

Sao anh não bộ anh có thể nhất thời vào nước nói ra loại lời này.

Lục Kinh Yến không ngờ rằng Thịnh Tiện sẽ nói ra loại lời này, cô ngơ ra hai giây, cũng ngẩn người theo.

Cô vốn dĩ đã quên chuyện gọi anh trai trước kia rồi.

Hiện giờ phải làm sao, lẽ nào lại phải chịu nhục lần nữa sao.

Đang yên đang lành, sao cô lại tự kiếm chuyện cho mình chứ.

Lục Kinh Yến bên này đang tìm tòi suy nghĩ nên đáp lại như thế nào, Thịnh Tiện bên kia lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, nh lôi chìa khóa xe ra bấm một cái.

Xe dừng ở đầu con ngõ nhỏ, đèn xe nhấp nháy mấy cái.

“Đi thôi.” Nói xong, Thịnh Tiện bước sang bên đường trước.

Hai giây sau, Lục Kinh Yến đi theo.

Sau khi lên xe, Thịnh Tiện không hỏi Lục Kinh Yến đi đâu, anh khởi dộng xe luôn.



Đợi sau khi lái được một quãng, Lục Kinh Yến mới tỉnh hồn, ngoảnh đầu lại hỏi: “Chúng ta đi làm gì đây ạ?”

Thịnh Tiện: “Đón năm mới.”

Lục Kinh Yến: “...”

Đương nhiên cô biết là đón năm mới rồi, cô đang chỉ là bọn họ tới chỗ nào đón năm mới.

Không đợi Lục Kinh Yến hỏi thêm, chiếc xe rẽ vào một con phố quen thuộc.

Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện một cái, trong đầu nảy ra từng chữ một.

Không, lẽ, anh, đây, là, định, đưa, cô, về, nhà…..

Cái chữa hả kia còn chưa kịp bật ra, xe của Thịnh Tiện đã rẽ vào bãi đậu xe nơi mà anh ở rồi.

Lục Kinh Yến lại nhìn Thịnh Tiện một cái.

Thịnh Tiện đậu xe xong, thấy nét mặt của Lục Kinh Yến hơi quái lại, anh chỉ sợ tiếp theo đó cô lại bật ra câu nói khiếp người gì đó, anh giành trước nói: “Chẳng phải đói muốn ăn mỳ sợi sao?”

“...”

“Về nhà nấu cho em.”

….

Tới tầng lầu mà Thịnh Tiện ở, thang máy mở ra, Thịnh Tiện đi ra ngoài trước.

Lục Kinh Yến vừa định ra theo, Thịnh Tiện như nhớ tới điều gì đó, giơ tay ấn đóng thang máy.

Một mình Lục Kinh Yến đứng trong thang máy mê mang một lúc, mới vội vã bấm mở thang máy.

Cửa thang máy được mở ra, cô nhìn thấy Thịnh Tiện bỏ thử gì đó vào trong chiếc túi màu đen, nhét vào trong ngăn cao nhất của tủ giày.

Thịnh Tiện thấy cô ra ngoài, chậm rãi đóng cánh tủ giày lại, rồi đặt đôi dép nam xấu đau xấu đớn mà lần trước cô dùng tới trước mặt cô.

Lục Kinh Yến ghét bỏ vừa đeo vừa hỏi: “Anh vừa rồi là có ý gì?”

Giọng Thịnh Tiện nhẹ như bẫng nói: “Quen một mình về nhà rồi, quên mất còn có thêm em đi theo.”

Lục Kinh Yến: “...”

Từng thấy người nói càn, nhưng chưa thấy người nào trợn mắt nói càn như thế này bao giờ.

Lục Kinh Yến bĩu môi, nhìn Thịnh Tiện đang mở cửa, đột nhiên cô ngẩng đầu liếc tầng cao nhất của tủ giày: “Anh ra ngoài trước, là muốn giấu đồ đúng không?”

Thịnh Tiện không nói gì, kéo cửa bước vào trong nhà.

Lục Kinh Yến theo vào, đóng cửa lại, hỏi tiếp: “Bên trong chiếc túi màu đen kia đựng thứ đồ gì không thể để người khác xem được à.”

Thịnh Tiện vẫn không nói gì, anh đi vào phòng bếp rửa tay, mở tủ lạnh lấy chút trái cây bên trong, một gói mì, hai quả trứng gà, và một bó rau xanh.

Lục Kinh Yến lười biếng dựa vào tủ bếp, cô nhìn Thịnh Tiện đang bận rộn luôn tay, đột nhiên tò mò: “Anh ơi, anh đừng nói là giấu dép lê đó nhé?”

Động tác rửa trái cây của Thịnh Tiện khựng lại.

Anh xoay lưng với cô, Lục Kinh Yến không nhìn thấy những phản ứng này của anh, tự động tiếp tục nói: “Màu hồng phấn.”

“...”

“Cỡ 36.”

“...”

Thịnh Tiện đặt dâu tây và nho vào trong đĩa, đưa cho Lục Kinh Yến: “Còn chưa đi ngủ đâu, đã bắt đầu nằm mơ rồi.”

Lục Kinh Yến trợn trắng mắt, cô đón lấy đĩa, nhặt lấy một quả nho bỏ vào trong miệng.

Chẳng biết Thịnh Tiện mua nho này ở đâu, vừa ngọt lại không có hạt.

Lục Kinh Yến lấy một quả đẹp nhất, đưa đến bên miệng Thịnh Tiện: “Ăn một quả nhé?”

Làn da của cô gái vốn đã trắng, dưới lớp nền màu tím của quả nho, màu trắng này dường như biết phát sáng.

Thịnh Tiện cụp mắt nhìn hai ngón tay đang cầm lấy quả nho của cô hai giây, rồi nghiêng đầu đi nói: “Em ăn đi.”

“Anh không thích ăn nho à?” Lục Kinh Yến bỏ quả nho vào miệng, sau đó chọn quả dâu tây to nhất đưa cho Thịnh Tiện: “Vậy thì cho anh ăn dâu tây nhé?”

Thịnh Tiện vẫn mang vẻ lạnh như băng kia, anh nhìn quả dâu cô đưa tới, muốn cúi đầu, nhưng sinh lý lại có chút không thoải mái.

Gần đây anh đều tới gặp bác sỹ tâm lý đúng giờ, thực ra anh rất muốn nhìn thấy hiệu quả, nhưng anh cố gắng một lúc, phát hiện ra vẫn không được.

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, khóe mắt rũ xuống vừa rửa rau, vừa hờ hững nói: “Tôi không ăn.”

Nho không ăn, dâu tây cũng không ăn.



Thế anh mua chúng về nhà làm gì vậy.

Lục Kinh Yến bĩu môi, cầm lấy quả dâu cắn một miếng: “Dâu tây này anh mua ở đâu thế, ngon lắm.”

“Siêu thị bên cạnh.”

Lục Kinh Yến à một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lục Kinh Yến ăn hai quả dâu, sau đó đặt đĩa lên bệ bếp, rồi ra phòng khách luôn.

Cô lượn quanh phòng khách một vòng, nhà của Thịnh Tiện còn lạnh lẽo hơn cả tòa biệt thự to tướng mà cô ở kia.

Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm phòng khách lạnh băng chẳng có lấy chút hơi người nào một lát, cô lôi điện thoại ra gửi mấy tin nhắn đi.

Chẳng bao lâu, điện thoại của Lục Kinh Yến rung lên.

Cô cầm lên liếc một cái, sau đó đi tới cửa mở ra.

Không tới một phút, thang máy đối diện mở ra, nhân viên giao hàng đi từ trong ra, trong tay xách mấy cái túi.

Lục Kinh Yến nói cảm ơn, rồi xách mấy cái túi đó vào trong nhà Thịnh Tiện.

….

Thịnh Tiện nấu mì xong, ra khỏi phòng bếp, liếc mắt nhìn thấy trên bàn ăn có bày một bó hoa tươi lớn kiểu Pháp.

Anh ngây người, ngoảnh đầu nhìn ra phòng khách.

Học sinh tiểu học khoanh chân ngồi trên sô pha, đang cắn hạt dưa.

Chiếc tivi lâu năm không được anh mở, đã bị cô mở ra, bên trong đang chiếu chương trình đêm hội năm mới.

Trên bàn trà cũng có một bó hoa tươi, bên cạnh còn bày đủ các loại bánh kèo, hạt khô.

Bỗng chốc Thịnh Tiện đơ người tại chỗ.

Đột nhiên anh hơi hiểu ra vì sao mọi người đều phải đón Tết rồi.

Anh cũng đột nhiên phát hiện, thi thoảng đón lễ một lần, thực ra cũng không tệ.

Lục Kinh Yến ngoảnh lại nhìn lên bàn ăn một cái.

Thịnh Tiện tự nhiên đặt bát canh lên trên bàn, nói với cô: “Lại đây ăn đi.”

Lục Kinh Yến nhảy xuống khỏi sô pha, chạy sáp tới.

Thịnh Tiện lấy hai cái bát con, múc cho cô một bát, đặt trước mặt cô.

Lục Kinh Yến nói cảm ơn, cầm lấy đũa lựa một cọng mì.

Không ngờ ăn cũng ngon phết.

Thực ra hai người đều không có thói quen ăn khuya, may mà Thịnh Tiện không nấu nhiều mì, không lãng phí mấy.

Lục Kinh Yến uống xong hớp canh cuối cùng trong bát, khoảnh khắc buông đũa xuống, vừa vặn tivi vang lên tiếng đếm ngược thời gian.

Theo tiếng hoan hô vang lên trong tivi, một năm mới đến rồi.

Điện thoại của Lục Kinh Yến đặt bên cạnh vang lên một tiếng.

Cô cầm lên mở wechat ra, nhìn thấy Thịnh Tiện được ghim trên đầu gửi cho cô một chiếc lì xì.

Cùng với lúc đó, giọng nói của Thịnh Tiện ở phía đối diện vang lên: “Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

Lục Kinh Yến đáp lại lời chúc phúc năm mới của Thịnh Tiện xong, thì bấm nhận lì xì.

Có lẽ là Thịnh Tiện muốnmay mắn, gửi chiếc lì xì 188.88 tệ.

*Mệnh giá cao nhất gửi lì xì là 200 tệ.

Giáo sư Thịnh người ta gửi lì xì cho cô trước, Lục Kinh Yến luôn cảm thấy hiện giờ mà cô còn gửi lại lì xì cho người ta thì hơi lạ lùng.

Cô suy nghĩ mấy giây, ngẩng đầu hỏi: “Nhà anh có kéo không ạ?”

Thịnh Tiện chẳng biết cô cần làm cái gì, nhưng vẫn đứng dậy lấy kéo cho cô.

Lục Kinh Yến nhận lấy kéo, giơ tay kéo chiếc dây chun buộc tóc xuống.

Mái tóc dài xõa trên bả vai, cô cầm kéo cắt đi đồ trang trí trên dây buộc tóc, sau đó giơ ngón tay vô danh bên trái ra, quấn một vòng dây chun lên đó, rồi lấy kéo cắt đi phần thừa.

Cô đưa phần dây chun vừa giữ lại cho Thịnh Tiện: “Quà năm mới.”

“...”

“Kích thước ngón vô danh của em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.