Lục Kinh Yến nhìn vàp tờ khăn giấy trước mặt trong giây lát, đưa tay vòng qua, rút hai tờ giấy trong hộp ra, lau khô tay.
Cao Ngân nhìn hai tờ khăn giấy trên tay bị làm ngơ, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Lục Kinh Yến ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Cao Ngân, bỗng nhiên cô ta dịch ra hai bước chặn lấy cửa, “Thịnh Tiện sẽ không bao giờ hẹn hò đâu.”
Lục Kinh Yến bị buộc ngừng lại.
“Thịnh Tiện rất ghét phụ nữ, ghét đến độ sẽ không bao giờ thích bất cứ người phụ nữ nào, tôi khuyên cô buông tay đi, nhân lúc hiện giờ bản thân còn có thể giữ chút thể diện.”
Lục Kinh Yến thấy thấy này thì hơi buồn cười rồi.
Tranh đoạt ghen tuông thì tranh đoạt ghen tuông đi, tại sao lại cứ phải bày ra vẻ vì tốt cho cô vậy.
Vốn dĩ Lục Kinh Yến chẳng buồn đếm xỉa gì đến cô ta, nhưng hiện giờ lại thấy hơi hứng thú, cô nhướng mày lên: “Trước kia cô từng theo đuổi Thịnh Tiện đúng không?”
“...”
“Thịnh Tiện từ chối cô rồi đúng chứ?”
“...”
“Lúc từ chối, chẳng để lại chút thể diện nào cho cô hả?”
“...”
Lục Kinh Yến liên tục vứt qua ba câu hỏi khiến gương mặt của Cao Ngân trở nên khó coi.
Lục Kinh Yến cụp mắt xuống khẽ cười, mang theo vẻ khinh thường: “Cô coi tôi là cô ấy hả.”
Cao Ngân mím môi, xuýt nữa thì gương mặt nứt toạc ra.
Lục Kinh Yến không muốn phí công dây dưa với cô ta, đẩy cô ta sang một bên, giơ tay ra kéo cửa.
Bỗng nhiên Cao Ngân hỏi: “Thế cô thích anh ta không?”
Bàn tay để lên nắm cửa của Lục Kinh Yến khựng lại.
Cao Ngân lặp lại lần nữa: “Cô thích Thịnh Tiện không?”
Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm vào tay mình, có hơi hoang mang.
Nếu như có người hỏi cô thích cái gì ở Thịnh Tiện, cô có thể trả lời được, hơn nữa trả lời cực kỳ nhanh gọn.
Nhưng nếu đổi “cái gì” trong “cô thích cái gì ở Thịnh Tiện” thành “không”, cô lại không tài nào trả lời được.
Bên Lục Kinh Yến vẫn chưa tìm được đáp án, Cao Ngân bên kia lại lên tiếng: “Cô thích Thịnh Tiện chứ, người đàn ông như anh ta, chẳng người nào là không thích cả, chỉ một lý do đơn giản là anh ta đẹp trai, cũng đủ khiến cho rất nhiều phụ nữ điên cuồng rồi.”
Lục Kinh Yến muốn phản bác, nhưng cô không phản bác nổi.
Thịnh Tiện đúng là rất đẹp trai.
Ban đầu cô chú ý đến anh, cũng bởi vì gương mặt đó của anh.
Nhưng cô chú ý đến anh, là cô thích anh sao?
Lục Kinh Yến bị những suy nghĩ linh tinh này làm cho đau hết cả đầu, cô không muốn nghĩ đến những thứ này nữa, kéo cửa ra.
Đương lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, Cao Ngân ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, dựa vào vách tường: “Chẳng phải cô cảm thấy cô không phải là tôi sao?”
“Ẩn ý chính là, tôi không bằng cô đi, tôi theo đuổi Thịnh Tiện tới mức nhếch nhác, vậy thì cô theo đuổi thử xem.”
“Xem xem bản thân có nhếch nhác không.”
Lục Kinh Yến quay đầu nhìn Cao Ngân.
Cao Ngân nhún vai, nở nụ cười thê thảm: “Chúc cô may mắn.”
…
Lục Kinh Yến quay về phòng riêng ngẩn người một lúc thì tan rồi.
Có phân nửa người đều uống say, được nửa tỉnh rượu còn lại đưa lên xe.
Lục Kinh Yến đi lấy xe, Thịnh Tiện tiễn Trang Thần uống say xong, vừa đi về phía phòng vệ sinh, vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Kinh Yến, nói cho cô biết mình ở chỗ nào.
Phòng vệ sinh ở tầng một, nam nữ dùng chung một bồn rửa tay.
Thịnh Tiện đi ra ngoài, mở vòi nước rửa tay xong rút giấy lau tay, phát hiện sau lưng mình có thêm một người.
Cao Ngân vẫn còn ở đây chưa đi, cô ta khoanh hai tay dưới ngực đánh giá Thịnh Tiện: “Cậu còn đẹp trai hơn hồi học đại học.”
Thịnh Tiện ném nắm giấy vào trong thùng rác, đứng thẳng người dậy, hờ hững nói như không hề nghe thấy cô ta nói gì vậy: “Muộn rồi, về nhà sớm đi.”
Cao Ngân chặn trước mặt anh: “Tôi không hề muốn tham gia họp lớp gì, tôi vì cậu mới bay từ Thượng Hải tới Bắc Kinh đó.”
Thịnh Tiện đi vòng qua cô ta, bước ra ngoài.
Cao Ngân túm lấy cánh tay của Thịnh Tiện: “Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn không thể nào quên được cậu, Thịnh Tiện, hồi học đại học, trong lớp đều nói chúng ta xứng đôi, tới hôm nay, tôi vẫn cảm thấy như vậy.”
“Cao Ngân.” Anh nhúc nhích khuỷu tay, muốn rút ra khỏi bàn tay của Cao Ngân.
Cao Ngân càng ôm chặt hơn, dường như không cho Thịnh Tiện cơ hội nói chuyện, cô ta vội vàng mở miệng nói: “Chiều mai tôi bay, Thịnh Tiện, đêm nay ở chung với tôi đi.”
Mọi người đều là người trưởng thành, câu nói này ẩn chứa ý tứ gì, mọi người đều hiểu cả.
Thịnh Tiện thực sự hi vọng rằng bản thân mình không hiểu.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng muốn đè ép cảm giác buồn nôn ghê tởm từ nơi sâu thẳm nhất trong dạ dày.
Anh không muốn làm tổn thương bất cứ người nào.
Tuy anh không thích cô ta, nhưng anh cũng không muốn chà đạp lên yêu thích của đối phương.
“Thịnh Tiện, tôi thực sự rất thích cậu, ở bên tôi đi, cho dù chỉ là một đêm nay thôi...”
Thịnh Tiện hất mạnh Cao Ngân ra, hệt như bị điện giật.
Cao Ngân không thể tin nổi ngơ người hai giây, hốc mắt đỏ bừng lên: “Tôi khiến cậu cảm thấy chán ghét đến thế sao? Rốt cuộc tôi đã làm cái gì, khiến cậu ghét tôi đến vậy, tôi thật lòng thích cậu, tôi thích cậu là sai sao, tôi...”
Thịnh Tiện xoay người đến bên bồn rửa nôn ộc ra.
Cao Ngân không nói gì nữa, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi, nước mắt rơi ào xuống: “Trên thế gian này sao lại có loại người như cậu chứ?”
Cao Ngân gạt nước mắt đi, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, trước khi đi, quay đầu cắn răng nghiến lợi bỏ lại một câu: “Chà đạp lên tâm ý của người khác, khiến cậu sung sướng đến thế sao? Thịnh Tiện, cậu đúng là ghê tởm.”
…
Lục Kinh Yến lái xe đến cửa nhà hàng, đợi một lát, không thấy Thịnh Tiện ra ngoài, cô cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Không có người nhận.
Không lẽ nào lại rơi xuống bồn cầu đấy chứ?
Lục Kinh Yến nhăn mày lại, xuống xe, cô đưa chìa khóa cho bảo vệ ở cửa nhà hàng, rồi đi vào phòng vệ sinh ở tầng một.
Chưa đi tới phòng vệ sinh, Lục Kinh Yến đã nghe thấy tiếng nôn mửa qua dòng nước chảy tí tách.
Cô nhìn qua đó, thì thấy Thịnh Tiện, cô vội chạy tới: “Sao lại nôn thành thế này chứ?”
Thịnh Tiện không nói gì.
“Uống say rồi sao ạ? Em mang thuốc giải rượu cho anh, anh uống hai viên đi.”
Lục Kinh Yến nhớ tới thuốc bị Thịnh Tiện cất vào trong túi của anh, nên cô đưa tay muốn mò vào, Thịnh Tiện nắm chặt lấy cánh tay của cô: “Không bận gì.”
Giọng nói của anh rất yếu, mỗi một từ đều đang run rẩy.
Lúc này Lục Kinh Yến mới phát hiện, sắc mặt của Thịnh Tiện trắng bệch, cả người đang run rẩy, nôn đến mức trong dạ dày không có một thứ gì nữa vẫn còn đang nôn khan, một tay khác bấu lấy thành bồn rửa, các khớp ngón tay đều trắng nhợt.
Lục Kinh Yến mấp máy môi, đang định nói thì Thịnh Tiện gục đầu xuống lên tiếng: “Đừng nói gì.”
Sức lực anh túm lấy cánh tay cô càng lớn, bóp đến mức xương khớp cô bắt đầu đau đớn.
Thế nhưng giọng nói của anh rất đáng thhương.
“Đợi lát nữa là đỡ rồi.”
Lục Kinh Yến há miệng, chẳng biết sao lại nín nhịn cơn đau nơi cánh tay rồi im lặng nữa.
Chờ đợi chẳng bao lâu, Thịnh Tiện thực sự khôi phục lại bình tĩnh.
Anh quay đầu nhìn Lục Kinh Yến ở bên cạnh, mấy giây sau, mới chậm rãi nới lỏng sức ở trên cánh tay cô, sau đó vốc một vốc nước lạnh táp lên mặt: “Đi thôi.”
Lục Kinh Yến nhìn vào Thịnh Tiện khôi phục vẻ bình tĩnh như thường ngày trong một giây, cô hơi cúi đầu xuống, đi theo anh ra khỏi nhà hàng.
Thịnh Tiện uống rượu, nên Lục Kinh Yến lái xe.
Trong xe rất yên tĩnh.
Thịnh Tiện dựa vào ghế xe, nhìn ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích.
Chẳng biết có chuyện gì, Lục Kinh Yến thấy dáng vẻ này của anh, lại cho chút đau lòng.
Tới cổng khu chung cư, Thịnh Tiện tháo dây an toán ra: “Tôi đi vào đây, em về tới nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Lục Kinh Yến dạ một tiếng, cô nhìn gương mặt trắng bệch của Thịnh Tiện, không khỏi lên tiếng: “Anh vẫn ổn chứ?”
Thịnh Tiện ngẩn người, nhìn có vẻ rất bình thường nói: “Tôi thì có thể có chuyện gì chứ.”
Lục Kinh Yến gật đầu: “Không có chuyện gì thì tốt, vậy anh mau vào trong đi.”
“Ừ.” Thịnh Tiện đóng cửa xe lại.
Anh đứng ở bên đường không đi, Lục Kinh Yến biết anh đang đợi cô về, hai giây sau, cô đạp chân ga phóng đi.
Nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, cô thấy anh nhìn theo bóng xe cô đến khi còn chấm nhỏ mới kéo cổ áo khoác lên, đi vào trong khu chung cư.
Lục Kinh Yến lái xe đến ngã tư, bỗng phanh kít lại, quay đầu xe.
Thịnh Tiện từng nói cho cô biết mật khẩu thang máy nhà anh.
Lục Kinh Yến lái xe tới bại đậu xe ngầm, rồi lên thẳng trên lầu.
Đi tới cửa nhà Thịnh Tiện, Lục Kinh Yến giơ tay lên bấm chuông hai lần.
Thịnh Tiện cũng mới về tới nhà, còn đang ở phòng khách, anh nhanh chóng ra mở cửa.
Anh nhìn thấy Lục Kinh Yến, hiển nhiên là ngẩn ra: “Sao em lại tới đây?”
Lục Kinh Yến trả lời không ăn khớp với câu hỏi: “Tuy em không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng luôn cảm thấy anh vừa rồi còn giống em bé ba tuổi hơn so với em.”
Cô không biết vì sao anh lại như vừa rồi.
Nhưng cô cũng có trải nghiệm tương tự như thế, ví dụ như khi cô nhận được tin nhắn từ tài khoản rác, cũng sẽ run rẩy sợ hãi như vậy.
Đáng thương, bất lực, giãy giụa, gấp gáp cần có một người có thể kéo bản thân mình ra khỏi nỗi tuyệt vọng và tăm tối đó.
Thịnh Tiện bị cô nói ngơ cả người.
Dáng dấp của Lục Kinh Yến không thấp, nhưng cô khôn đep giày cao gót, đứng trước mặt Thịnh Tiện vẫn có chênh lệch rõ rệt, cô giơ tay lên, phát hiện hơi đuối sức, lại nói: “Anh cúi đầu thấp chút.”
Thịnh Tiện im lặng mấy giây, rồi cúi đầu xuống.
Lục Kinh Yến giơ tay lên, khẽ xoa lên mái tóc của anh: “Em bé ba tuổi này, đừng sợ nhé, cá nhỏ ở bên anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]