Chương trước
Chương sau
EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM

BETA: MIN

Lục Kinh Yến cứng đờ, cô cảm giác đầu ngón tay mình khẽ run lên theo lời anh nói, cô há miệng nhìn Thịnh Tiện, nhất thời không biết phải nói gì.

Cô không ngờ Thịnh Tiện sẽ xin lỗi mình, cô không phải kiểu người không nói lý lẽ, cô biết rõ mọi chuyện thành ra như này không phải là lỗi của Thịnh Tiện, đây là vấn đề từ cô.

Mấy ngày nay tâm trạng của cô rất phức tạp, vừa ấm ức vừa chán nản, vừa khó chịu vừa khó xử, cô vốn không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh, đành trốn anh như đà điểu.

Giống như bạn đang gặp phải một chuyện tồi tệ, muốn trút hết ra nhưng lại không có chỗ để trút, chỉ có thể chờ bản thân từ từ tiêu hóa.

Lục Kinh Yến im lặng một chút: “Anh có lỗi gì chứ?”

Thịnh Tiện dừng một chút, không nói gì.

Nói thật, anh cũng không biết bản thân có lỗi gì, những lúc này anh thật sự không dám mở miệng hỏi.

Trực giác nói cho anh biết, nếu anh thật sự hỏi cô “Rốt cuộc anh đã làm gì chọc giận em”, thì sau khi rơi vào cô rồi, 80% sẽ biến thành cãi nhau với cô.

Thịnh Tiện thầm phân tích trong lòng, cảm thấy lúc này nên thuận theo cô thì tốt hơn: “Nghe em hết.”

“…”

Ba chữ này làm Lục Kinh Yến không cáu kỉnh nổi nữa, thậm chí còn hoài nghi mình đang cố tình gây sự.

Cô thừa nhận câu hỏi vừa rồi của mình rất mưu mô, giáo sư Thịnh cũng không biết thuật đọc tâm, cho nên không thể biết được những gì đang diễn ra trong đầu cô suốt mấy ngày qua.

Lục Kinh Yến thấy bản thân chẳng có chút tiền đồ gì cả, lửa giận trong lòng mấy ngày nay quả thực đã tiêu tan.

Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy không thể tiếp tục nói về chuyện này nữa, chậm rãi à một tiếng, máy móc chuyển chủ đề: “Sao anh lại tới đây?”

“Còn vì sao nữa?” Thịnh Tiện nhìn chằm chằm cô hai giây, chắc chắn cô không sao, lúc này mới buông lỏng cổ tay cô ra, nói không cảm xúc: “Tới tìm em thôi.”

“…”

Lục Kinh Yến cảm thấy trái tim nhỏ bé vốn đã chấp nhận số phận của mình lại bị kích động nữa rồi.

Có một bài học bi thảm như vậy trong quá khứ rồi, lần này cô đã thông minh hơn, không tự mình đa tình nước, mặt không đổi sắc gật đầu, trông rất bình tĩnh hỏi: “Tới tìm em làm gì?”

Thịnh Tiện nhìn cô hai giây, khẽ nói: “Chẳng phải vì em cứ trốn tránh không chịu gặp anh sao?”

Lục Kinh Yến cảm giác bản thân chẳng có chút tiền đồ gì cả.

Nếu đổi lại là người khác thì đã kéo cô vào danh sách đen từ lâu rồi, nhưng bây giờ Thịnh Tiện không chỉ không chặn cô, còn nói mấy câu dỗ dành cô nữa.

Lục Kinh Yến khẽ thở dài, yên lặng uống cạn rượu trong ly.

Thịnh Tiện không biết cô suy nghĩ cái gì, anh nhìn ly rượu rỗng của cô, hỏi: “Uống nữa không?”

Lục Kinh Yến lắc đầu.

“Thế có chơi nữa không?”

Lục Kinh Yến hơi chần chừ, lại lắc đầu.

“Anh đưa em về nhà nhé?”

Lục Kinh Yến suy nghĩ một lát, gật đầu: “Được ạ.”



Lục Kinh Yến quay lại chỗ ghế dài, lên tiếng tạm biệt đám Trần Khải, Tống Nhàn, cầm đồ của mình ra khỏi quán bar.

Thịnh Tiện lái xe đến cửa quán bar, thấy cô đi ra, anh ấn còi một cái.



Lục Kinh Yến đi tới, mở cửa xe ra ngồi vào, thắt dây an toàn, sau đó lấy điện thoại trong túi áo khoác ra.

Lúc nãy cô chơi trong quán bar nên không để ý điện thoại, lúc này có cả một đống thông báo.

Cô chọn trả lời những thông báo cần thiết, thấy Emotion có nhắc nhở màu đỏ nên ấn vào.

Một phút trước, tài khoản rác kia gửi tin nhắn cho cô, là một đoạn video quay cảnh cô và Thịnh Tiện nói chuyện trước quầy bar.

Trong quán bar rất ồn ào, người quay video cách anh và cô khá xa, không thu được cuộc trò chuyện của hai người.

Lúc cô đang xem video, chuông điện thoại lại vang lên vài tiếng.

Vẫn là tin nhắn của tài khoản rác kia.

Có video cô bước vào xe của Thịnh Tiện, cuối video còn ghi lại rõ ràng biển số xe của anh.

Trừ video này ra thì còn lại đều là tin nhắn cả.

Tất cả là thông tin của Thịnh Tiện, từ tên đến tuổi, địa chỉ làm việc, địa chỉ nhà riêng vô cùng chi tiết.

Ngón tay Lục Kinh Yến run lên, làm rơi điện thoại xuống đùi.

Thịnh Tiện quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt cô có vẻ không đúng: “Em sao thế?”

Lục Kinh Yến miễn cưỡng cầm điện thoại lên: “Uống nhiều rượu quá.”

Thịnh Tiện không nói gì, liếc mắt nhìn điện thoại của cô qua kính chiếu hậu.

Trên đường đi, chuông điện thoại của Lục Kinh Yến vang lên rất nhiều lần nhưng cô không xem nữa.

Đến cửa nhà, Lục Kinh Yến nói tạm biệt với Thịnh Tiện, cô không dừng lại lâu, trực tiếp đi vào nhà.

Cô không để ý dì Tôn hỏi cô có muốn ăn khuya không, lên thẳng tầng 2, khóa cửa phòng ngủ lại, lấy điện thoại ra.

Tài khoản rác: “Cô nói xem, nếu tôi đưa mấy tấm hình của cô cho anh ta xem sẽ có kết quả gì nhỉ?”

Tài khoản rác: “Cô có dám nói với anh ta chuyện năm đó không?”

Tài khoản rác: “Ôi, sai mất rồi, không phải cô không dám nói với anh ta chuyện năm đó mà cô không dám nói với bất kỳ ai chuyện năm đó cả.”

Tài khoản rác: “Đến cuối cùng, cô vẫn không dám đứng ra nói cho bản thân một câu sao?”

Tài khoản rác: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Tài khoản rác: “Chắc bây giờ cô đã biết tôi là ai rồi chứ nhỉ?”

Tài khoản rác: “Ha ha ha ha ha ha ha, không sai, tôi đã trở về rồi.”

Lục Kinh Yến nhắm mắt lại, chịu đựng toàn thân đang run rẩy, hít một hơi thật sâu.

Thật ra, lúc biết Bạc Mộ không phải tài khoản rác này, cô cũng đoán được là ai rồi.

Chỉ là cô không muốn phải đối mặt, cô tính thời gian, còn hai năm nữa, cô tự dối mình dối người, ôm một chút hy vọng.

Nhưng hình như bây giờ cô không thể lùi bước được nữa.

Lục Kinh Yến đè nén cảm giác buồn nôn và sợ hãi đang lan tràn từ đáy lòng, chậm rãi mở danh bạ ra, tìm một số điện thoại, soạn một tin nhắn ngắn.

Rất nhanh cô đã nhận được tin nhắn trả lời: “Tôi đi kiểm tra thử.”

Lục Kinh Yến cầm điện thoại, an tĩnh chờ đợi.

Đối phương làm việc rất hiệu quả, chưa đến mười phút đã tra ra được, cô nhìn chằm chằm thông báo nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc kia một lúc lâu mới ấn vào.

Quả nhiên là hắn ta.



Điều gì nên tới cũng tới rồi.



Lục Kinh Yến giật mình tỉnh giấc, nằm một lúc, cô phát hiện gối mình ướt sũng, cô đưa tay lên lau mặt, toàn là nước mắt.

Cô bật đèn, vén chăn xuống giường, vào toilet rửa mặt, sau khi đi ra, cô theo thói quen ngồi xuống chiếc sô pha đớn hướng ra ban công, ôm hai chân, vùi mặt vào đầu gối.

Cô nhớ lại mấy tháng trước, cũng trong tình huống này, cô gặp ác mộng, tưởng rằng sẽ lại thức trắng đêm ngồi trên sô pha đến lúc trời sáng, nhưng sau đó chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Đó là thông báo Thịnh Tiện đã chấp nhận lời mời bạn tốt của cô.

Đêm đó, anh đã giải cứu cô.

Giờ khắc này, cô mong chuyện xưa sẽ tái diễn.

Không biết có phải cô khát vọng quá mạnh mẽ không, nhưng cô thật sự nghe thấy điện thoại “tinh” một tiếng.

Cô ngẩng mặt lên, nghiêng đầu chờ đợi một lát, thấy điện thoại đặt trên giường rất an tĩnh, lại lặng lẽ quay đầu đi.

Quả nhiên chỉ là ảo giác của cô thôi.

Bây giờ là ba giờ sáng, tất cả mọi người đều ngủ rồi, ai mà nhắn tin cho cô cơ chứ?

Cô mím môi, lại buồn bã vùi mặt vào đầu gối.

Chuông điện thoại lại vang lên, lần này không phải tiếng “tinh” nữa, mà là chuông cuộc gọi.

Cô im lặng một lát, chắc chắn bản thân không nghe lầm, xuống khỏi sô pha, vội chạy đến bên giường, cô nhìn màn hình đang phát sáng, hiển thị rõ Thịnh Tiện đang gọi đến.

Cô không hề do dự nghe máy.

“A Yến.”

Giọng nói của anh rất nhẹ, có chút ủ rũ.

Viền mắt Lục Kinh Yến đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống, cô chưa bao giờ thích để người khách nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của mình, nhưng giờ khắc này, cô chẳng còn màng đến sĩ diện và tôn nghiêm của mình nữa, cô như một người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh, không quan tâm gì nói: “Em muốn gặp anh.”

“…”

Cô cố kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình, không đợi người bên kia trả lời đã vội vàng nói tiếp: “Thịnh Tiện, em muốn gặp anh.”

“…”

“Hiện tại em chỉ muốn nhìn thấy anh thôi.”

“…”

Đầu bên kia rất yên tĩnh, Lục Kinh Yến cầm điện thoại, ngay cả thở thôi cũng dè dặt từng li từng tí.

Ngay lúc cô cho rằng cuộc gọi này chỉ là ảo giác của mình thì cô chợt nghe thấy tiếng của anh.

“Em kéo rèm cửa sổ ra đi.”

Lục Kinh Yến sửng sốt đúng 10 giây, đột nhiên hiểu ra gì đó, vội chạy đến trước cửa sổ.

Cách đó không xa, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, có một chiếc xe đang đậu ở đó.

Anh tựa vào xe, tay cầm điện thoại, hơi ngửa đầu nhìn về phía phòng ngủ của cô.

“Anh không đi.”

Anh nói: “Anh sẽ không đi.”

“Anh vẫn luôn ở đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.