Trông khẩu vị của Thịnh Tiện có vẻ cũng không tồi, yên ả ăn xong một bữa cơm.
Anh vừa nấu cơm xong, dính không ít mùi khói dầu, ăn xong, anh thu dọn bát đũa, vào bếp rửa bát, ép một ly nước trái cây đặt trước mặt Lục Kinh Yến rồi đi tắm.
Một loạt động tác vô cùng trơn tru, không có sai sót nào.
Như vậy đúng là quá bình tĩnh mà.
Lục Kinh Yến mở to mắt nhìn ly nước trái cây, cô cảm thấy hơi nghi ngờ, liệu Thịnh Tiện bị chửi trên mạng có phải Thịnh Tiện mà cô biết không.
Mười phút sau, Thịnh Tiện thay bộ quần áo khác đi ra khỏi phòng ngủ chính, anh không sấy tóc, chỉ lau khô một nửa.
Nghe thấy tiếng động, Lục Kinh Yến ngẩng đầu khỏi ly nước trái cây đã thấy đáy, nhìn về phía Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện khó hiểu nhìn cô, sau đó lấy chiếc điều khiển trên bàn trà mở TV lên: “Sao thế?”
Lục Kinh Yến không lên tiếng, uống nốt chỗ nước trái cây cuối cùng, sau đó đặt ly xuống, chống tay vào thành bàn ăn, từ từ đứng lên, đi tới trước ghế sofa, tiếp tục nhìn chằm chằm anh.
Thịnh Tiện bị cô nhìn vậy không khỏi lo lắng, anh cười: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Lục Kinh Yến cảm thấy, có lẽ bởi vì cô đang ở đây, cho nên lúc này Thịnh Tiện mới tỏ ra bình tĩnh như vậy, muốn ép bản thân phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cô.
Nhưng trên thực tế, tâm trạng của anh đang rất tồi tệ, có khi còn sắp chạm đến giới hạn rồi cũng nên.
Lục Kinh Yến nhấp môi: “Uống rượu không?”
Thịnh Tiện sửng sốt một chút: “…”
Lục Kinh Yến không trả lời, cô đi ra cửa, đẩy cửa ra, khom người đem túi lớn túi nhỏ ở ngoài vào nhà.
Cô đóng sầm cửa lại, kéo chiếc túi đến bên chân Thịnh Tiện, khom người cầm một lon bia ra, mở nắp lon, sau đó đặt trước mặt Thịnh Tiện: “Yên tâm mà uống, bao đủ luôn.”
Thịnh Tiện nhìn chằm chằm lon bia đang sủi bọt, hai giây sau, anh quay sang nhìn chiếc túi lớn dưới đất.
Không đủ mà được.
Ai không biết còn tưởng cô lấy hết bia trong siêu thị đấy.
Thịnh Tiện im lặng một lát, ngước mắt lên nhìn cô.
Lục Kinh Yến cũng mở cho mình một lon, lắc lắc lon bia với Thịnh Tiện, ra hiệu: “Uống đi.”
Cô uống một hụm, thấy anh không động đậy, lại thân thiết bổ sung một câu: “Nếu anh uống nhiều quá, em sẽ chăm sóc anh.”
Thịnh Tiện: “…”
Thịnh Tiện loáng thoáng đoán được ý của cô, chẳng qua anh vẫn không chắc lắm.
Anh nhìn cô một lúc, cầm lon bia trên bàn lên uống một hơi.
Lục Kinh Yến thật hào phóng, không ngừng lấy bia cho anh.
Trong chốc lát, trên bàn trà nhỏ đã có một đống lon bia.
Điện thoại của Thịnh Tiện đột nhiên rung lên, một tay anh cầm lon bia đặt lên đùi, một tay lấy điện thoại ra xem.
Là tin nhắn của Trần Khải.
Tất cả đều là ảnh chụp màn hình.
Ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của một người anh không biết, nhưng avatar ở phần bình luận lại rất quen thuộc với anh.
Giống hệt cái người ở cạnh anh đang cầm túi lấy từng lon bia ra.
Có khoảng 10 tấm ảnh chụp màn hình.
80% trong số đó là phần bình luận đến từ cô Lục bên cạnh đây.
Trần Khải: “Anh, anh đừng để ý mấy chuyện tào lao trên mạng, anh xem mấy cái này đi.”
Trần Khải: “Anh, em đã tính giúp anh rồi, bé Yến combat với người ta 113 lượt.”
Em vừa mới vào vòng bạn bè, lướt từ trên xuống dưới, tất cả đều là bình luận của cậu ấy, em còn tưởng WeChat của em bị hack cơ.”
Trần Khải: “Anh, anh có cảm thấy bé Yến rất giỏi không?”
Thịnh Tiện từ trước đến giờ chưa từng trả lời tin nhắn của Thịnh Tiện lần đầu tiên cử động ngón tay.
Thịnh Tiện: “Giỏi.”
Thịnh Tiện: “Cá nhỏ giỏi nhất.”
Trần Khải: “?”
Trần Khải: “Cá nhỏ là ai thế ạ?”
Thịnh Tiện không trả lời Trần Khải, anh bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía Lục Kinh Yến.
Lục Kinh Yến mở một lon bia đưa cho anh.
Cô thấy anh nhìn mình chằm chằm, cùng nhìn anh một cái.
Không biết có phải vì uống rượu không mà ánh mắt anh sâu hơn bình thường rất nhiều, ánh mắt nhìn cô một cách tùy ý, lộ liễu.
Lục Kinh Yến chớp mắt một cái, thấy anh vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cô dần thấy hơi mất tự nhiên.
Cô cầm một lon bia gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nào, uống thôi!”
Thịnh Tiện cầm lấy lon bia, uống một hớp, những ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào cô.
Lục Kinh Yến bị anh nhìn đến nỗi hoang mang, cô cầm điện thoại soi mặt mình, không trang điểm cũng không bị dính gì, cô khó hiểu cất điện thoại đi, nhìn về phía Thịnh Tiện: “Anh… Có phải anh uống say rồi không?”
Thịnh Tiện rầu rĩ cười một tiếng: “Không phải.”
“Mấy người uống say toàn nói mình không say thôi.”
“…”
Thịnh Tiện lại cười, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa lon bia: “Cá nhỏ, tại sao lại đến tìm anh trai uống bia?”
Lục Kinh Yến đáp: “… Bởi vì uống bia ngon mà.”
“Thật sao?” Thịnh Tiện dừng động tác xoa lon bia lại, gõ nhẹ vào thân lon, âm thanh trong trẻo, yếu ớt vang lên, anh nói tiếp: “Sao anh lại cảm thấy cá nhỏ như đang an ủi anh trai nhỉ?”
“…”
Lục Kinh Yến tự thấy bản thân che giấu vô cùng tốt, không hề nhắc tới những chuyện tào lao kia, tránh chạm vào nỗi đau của anh.
Cô nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc tại sao anh lại nhìn ra ý định của cô nhỉ?
Lục Kinh Yến im lặng một lát, lặng lẽ cầm lon bia lên uống hai ngụm, sau đó hắng giọng nói: “Vậy anh cảm thấy rất đúng đấy.”
Thịnh Tiện khẽ cười.
“Anh làm gì mà cứ cười mãi thế.” Lục Kinh Yến mở một lon bia ra, im lặng một hồi, lặng lẽ nhìn Thịnh Tiện, nói nhỏ: “Anh không cần phải gồng mình như vậy đâu, nếu thấy buồn thì cứ buồn đi, anh yên tâm, em sẽ không quay phim lại, sau này cũng sẽ không cười nhạo anh.”
Thịnh Tiện không nói gì.
“Nếu anh không tin em, em có thể thề…”
“Tin.” Không đợi cô dứt lời, Thịnh Tiện đã lên tiếng: “Anh tin, nhưng anh thật sự không hề gồng mình, anh rất vui, nhất là khi biết em đến đây an ủi anh, anh càng thấy vui hơn.”
Lục Kinh Yến nghĩ thế nào cũng cảm thấy câu này của anh như đang lừa cô vậy: “Thật sao?”
“Thật, anh không lăn lộn trong giới giải trí, cũng không dựa vào lưu lượng để kiếm cơm, đấy chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi, thật sự không đáng.”
Câu này của Thịnh Tiện khá là đúng, nhưng Lục Kinh Yến thấy có lý thì đúng là có lý, con người thì đều có cảm xúc, không thể nào mà hoàn toàn coi như gió thoảng mây bay được.
Thịnh Tiện: “Hơn nữa, lúc anh nhận vụ án của Tô Tửu, anh đã biết sẽ như vậy rồi.”
Lục Kinh Yến ngẩng đầu lên: “Anh biết?”
“Ừm.”
“Anh đã biết rồi thì tại sao còn nhận chứ?”
“Bởi vì, anh muốn sự thật sáng tỏ trước dư luận.” Thịnh Tiện ngừng lại một chút: “Bởi vì anh cảm thấy Tô Tửu không hề sai, cảm thấy người cần trả giá thật lớn là đám người bắt nạt người khác trên mạng, chứ không phải cô ấy.”
“Không thể vì tôi không thích bạn mà bắt bạn trả giá cho sự không thích của tôi được, điều đó quá vô lý.”
“Mỗi người đều có thể thắp sáng ngọn đèn của chính mình, nhưng không được dập tắt ngọn đèn của người khác.”
Lục Kinh Yến đột nhiên nhớ tới những điều trợ lý của Thịnh Tiện đã nói với cô trên đường tới tòa án vào năm ngoái, nhớ tới hình ảnh ông lão cầm đống tiền lẻ nhét vào tay Thịnh Tiện.
Cô đột nhiên cảm thấy điều khiến cô thật sự rung động không phải vỏ ngoài của Thịnh Tiện xuất sắc nhường nào mà là chính con người anh dưới lớp vỏ bọc này.
Lúc anh còn rất nhỏ, ba mẹ anh đã ly dị, mỗi người đều có một gia đình mới, những năm qua anh nhất định sống không hề dễ dàng, nhưng anh không vì vậy mà có bất kỳ lời oán hận nào.
Thế giới trao tôi nụ hôn đau đớn, tôi sẽ báo đáp bằng một khúc ca.
Lục Kinh Yến cảm thấy mình nên nói chút gì đó, hoặc nên làm chút gì đó.
Cô lẳng lặng nhìn Thịnh Tiện một lát, sau đó cầm điện thoại lên, qua một lúc lâu, cô nhìn Thịnh Tiện nói: “Anh mở WeChat ra, ấn chọc em đi.”
Thịnh Tiện làm theo ý cô, sau đó, trong khung thoại hiện lên một dòng chữ nhỏ màu xám: Tôi đã chọc Lục Kinh Yến, cô ấy tặng tôi một cái ôm.
Anh chợt mỉm cười, nhìn màn hình điện thoại hai giây, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cá nhỏ à, sao em lại biết tán tỉnh quá vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]