Chương trước
Chương sau
Hùng Hùng đúng giờ ra khỏi nhà, trước khi ra cửa mẹ Hùng thấy vậy thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay sao sửa soạn đẹp trai thế."

Hùng Hùng bình tĩnh trả lời: "Con đi xem mắt."

Trên đầu mẹ Hùng hiện ra dấu chấm than, kinh hoảng thất thố kêu: "Chồng ơi, con trai nay đi xem mắt." Đương nhiên trên mặt vẫn không biểu cảm gì.

Ba Hùng ló đầu ra, lén lút hỏi: "Đối tượng là con nhà ai, chiều cao cân nặng, lương lậu thế nào?"

Hùng Hùng lắc đầu, nói: "Chỉ là đi gặp mặt, bát tự còn chưa xem."

Vợ chông gấu nâu lo lắng nhìn Hùng Hùng, nói: "Cố lên, con nhất định có thể."

Cũng không phải đi thi đại học, Hùng Hùng gật đầu với ba mẹ, tỏ vẻ đi trước.

Lần này vẫn là hẹn ở quán cà phê trong khu thương mại, Hùng Hùng quen đến trước dạo một vòng.

Đi tới đi tới, anh quay đầu, nhìn phía sau.

Bên cạnh đều là người trẻ tuổi tới mua sắm, người đến người đi, ai cũng sáng sủa, hình như không có gì khác thường, Hùng Hùng quay đầu về quán cà phê.

Lần này không hẹn phòng, có thể tránh tình huống đang xem mắt thì có hổ lao vào, Hùng Hùng ngồi trong góc một hồi thì đối tượng xem mắt đã tới.

Là một người trẻ tuổi diện mạo đoan chính, khách khí xin lỗi đến chậm với Hùng Hùng, thực ra hai người đều đến sớm nên Hùng Hùng cũng có ấn tượng tốt với người này.

Bọn họ ngồi đối diện, người nọ kêu người phục vụ, ôn hòa dò hỏi Hùng Hùng muốn uống cái gì, gọi thêm vài món.

Đối phương giơ tay nhấc chân đều có phong độ thân sĩ, khiến Hùng Hùng ở đồn cảnh sát quen thấy người thô lô cảm giác rất mới lạ.

Hai người sau đó trao đổi với nhau, vị tiên sinh này họ Hàn, làm việc trong công ty của Vương Dần Nhất, Hùng Hùng cũng không thấy lạ, dù sao cũng là đối tượng Miêu Húc giới thiệu.

Có công việc ổn định, nhìn cũng đẹp, tuổi tác thích hợp, không còn gì bắt bẻ.

Hơn nữa Hùng Hùng ít nói, đối phương sẽ chủ động tìm đề tài, cho dù hai người xa lạ cũng cũng không tẻ ngắt, ở chung rất thoải mái.

Đây mới là xem mắt bình thường, so với lần trước Bạch Dụ lúc lú chô lúc hét, Hàn tiên sinh trầm ổn hơn nhiều.

Hùng Hùng bưng ly cà phê, lẳng lặng uống, Hàn tiên sinh hỏi Hùng Hùng làm việc thế nào, nói: "Ngày thường chắc là rất vất vả."

Hùng Hùng cũng không giấu, chủ động nói cho người nọ nghe: "Nói không vất vả là gạt người, thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, cho nên tinh lực phân cho chuyện nhã cũng không nhiều."

Hàn tiên sinh gật đầu: "Có thể hiểu được, càng như vậy thì càng hy vọng có được gia đình viên mãn."

Hùng Hùng thật ra không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, người này thật sự thực rất giỏi nói chuyện, nháy mắt tăng độ hảo cảm với đối phương.

Đúng lúc này, người phục vụ đi tới, bưng cho Hùng Hùng một phần trà quả mật ong, Hàn tiên sinh sửng sốt, nói: "Chúng tôi không gọi món này mà?"

Người phục vụ nói: "Là một khách hàng nặc danh gọi cho tiên sinh này." Cô nghĩ nghĩ, bổ sung, "Đặc biệt nói rõ là cho người lùn hơn này." Chứng tỏ bọn họ không nhầm.

Hùng Hùng nhìn trà mật ong trước mặt, đồ uống rất bình thường, bởi vì vẫn là mùa hè, bên trong có chanh, chanh dây với đá, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Hùng Hùng ngẩng đầu, hỏi: "Người nọ nhìn thế nào?"

"Thực xin lỗi, người đó đặt qua mạng, nhắn lại cho chúng tôi, bảo chúng tôi bưng cho ngài."

Hùng Hùng không khó xử người phục vụ, để cô rời đi.

Hàn tiên sinh cười như không cười nhìn Hùng Hùng, nói: "Là người theo đuổi thầm sao?"

Hùng Hùng vẫn bình tĩnh, trên mặt không có cảm xúc hay tức giận: "Chỉ có tội phạm mới nhớ đến tôi và suốt ngày nghĩ đến việc trả thù." Anh khuấy nước lên bình tĩnh nói: "Có lẽ nó có độc."

Nụ cười của Hàn tiên sinh nứt ra vài giây, nói: "Không đến mức đó chứ."

Vì đoạn nhạc đệm nhỏ này mà không khí giữa hai người nguội bớt, Hùng Hùng không ly nước mật ông kia mà bỏ cà phê ra, dùng ống hút uống trà quả.

Nước mật thật ngon.

Hàn tiên sinh trơ mắt nhìn ly trà quả kia thấy đáy, hỏi: "Anh thích đồ ngọt sao?"

Hùng Hùng trả lời: "Tôi thích ăn thịt, chẳng qua thích mật ong."

Hàn tiên sinh mỉm cười nói: "Người gọi món này cho anh chắc rất hiểu biết anh."

Hùng Hùng nói: "Vậy thì không phải."

Hàn tiên sinh tò mò hỏi: "Anh biết là ai?"

Hùng Hùng lắc đầu lại gật đầu: "Có suy đoán."

Không khí như đóng băng, cảm giác từ lúc ly đồ uống kia đến thì đối thoại đã đình trệ, Hàn tiên sinh điều chỉnh trạng thái rất nhanh, nói với Hùng Hùng: "Ngồi mãi thì nhàm chán, chúng tôi đi ra ngoài đi một chút đi."

Hùng Hùng gật đầu, không dị nghị.

Hai người đi ra quán cà phê, dạo trong khu thương mại, Hùng Hùng cũng không phải người thích đi dạo, một đường đi lại càng trầm mặc, Hàn tiên sinh hiển nhiên cũng không hứng thú, dạo qua một vòng rồi nói đi ra bên ngoài.

Hùng Hùng tiếp tục gật đầu.

Hàn tiên sinh cười, nói: "Tôi phát hiện anh tuy luôn xụ mặt nhưng tính cách rất tốt."

Hùng Hùng vẫn gật đầu.

Ba người nhà họ tính cách đều tót, chẳng qua tất cả đều là mặt than, Hùng Hùng còn đứng đắn hơn cha mẹ một chút.

Hàn tiên sinh cười rộng rãi, nói: "Rất đáng yêu." Tương phản dễ thương.

Anh ta vừa nói câu này thì có một thứ bay qua đầu anh ta, xoẹt qua vén tóc của anh ta lên, dọa sợ Hàn tiên sinh.

"Thứ gì?" ám khí từ đâu ta, Hàn tiên sinh kinh hồn chưa định, Hùng Hùng xoay người nhìn, kết quả phát hiện là một quả cầu lông trang trí, tuy rằng thoạt nhìn không có lực phá hoại nhưng vừa rồi đột nhiên bay tới cũng rất đáng sợ.

Hàn tiên sinh ngẩng đầu nói: "Chắc là không dán chắc nên rụng xuống" trong khu thương mại toàn loại cầu nhung này, toàn treo ở trên vách tường.

Hùng Hùng nói: "Anh đã bao giờ nhìn thấy thứ gì đó tự rơi xuống chưa?"

Hàn tiên sinh sửng sốt: "Vậy là có người cố ý?"

Hùng Hùng không nói, nhìn chỗ quả cầu bay tới, đi qua xem xét, sau đó đi trở về, nói với Hàn tiên sinh: "Có thể là trò đùa dai của mấy đứa nhỏ."

Hàn tiên sinh không muốn ở khu thương mại tiếp, nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi."

Hai người cùng nhau ra khỏi, đến công viên bên cạnh.

Công viên rợp bóng cây, gió mát và không quá nóng, công viên nằm trong thành phố sầm uất và không lớn nhưng Hùng Hùng thích môi trường ở đây.

Hàn tiên sinh thoát khỏi bóng ma bị tập kích nhẹ nhàng thích ý cười nói với Hùng Hùng: "Sau khi tôi tam làm rảnh rỗi sẽ đi dạo thế này, anh thì sao?"

Hùng Hùng đã đọc một số sách hướng dẫn xem mắt, quả nhiên đều giống nhau, không biết nói gì thì dò hỏi sở thích của nhau cũng là một bước quan trọng.

Hùng Hùng nghiêm trang trả lời: "Ngủ bù, công tác bận quá, một khi có thời gian thì sẽ nhân cơ hội ngủ." Anh dừng một chút, quyết định ăn ngay nói thật, "Đặc biệt là mùa đông, lúc lạnh sẽ như vậy."

Hàn tiên sinh bị lời nói thật của anh chọc cười: "Vậy cũng không tồi, nghỉ ngơi dưỡng sức mới làm việc tốt được."

Hùng Hùng muốn nói anh không phải vì công việc, anh là thật sự thích ngủ.

Hai người chậm rãi đi bộ, cây cối xanh um tươi tốt, ánh nắng tươi sáng, tuy là công viên giữa đường nhưng có lẽ vì đang là mùa hè nên không có nhiều người, đi trên con đường đá như thế này cũng có chút cảm giác.

Hàn tiên sinh nghiêng đầu nói với Hùng Hùng: "Cho nên, anh thấy tôi thế này?"

Rốt cuộc cũng tới, vấn đề cần hỏi khi xem mắt, không đợi Hùng Hùng trả lời, Hàn tiên sinh liền chủ động nói: "Tôi thì khá tốt, tuy anh bề ngoài lạnh nhạt, nhưng lúc ở chung cảm thấy rất bình thản. Anh nói bận việc không thể quan tâm gia đình, tôi lại cảm thấy anh sẽ không như vậy, anh nhất định là một người rất yêu gia đình."

Hùng Hùng trầm mặc.

Hàn tiên sinh làm đối tượng xem mắt quả thực 360 độ không góc chết hoàn mỹ, thân sĩ săn sóc thiện giải nhân ý, công việc diện mạo cũng tốt, không thể bắt bẻ.

Hàn tiên sinh thấy Hùng Hùng không nói lời nào, nghĩ nghĩ, khóe miệng cong lên, nâng tay, nhìn động tác chắc muốn sờ đầu Hùng Hùng.

Động tác này đối với đối tượng xem mắt lần đầu gặp thì quá thân mắt, mắt thấy cái tay kia sắp đụng tới Hùng Hùng, Hùng Hùng thế nhưng không né tránh.

Giống như quả cầu trang trí đột nhiên bay tới, ngay lúc Hàn tiên sinh sắp chạm vào Hùng Hùng thì bụi cỏ sau hai người giật giật như có gì đó.

Hùng Hùng bỏ qua Hàn tiên sinh, nhanh chóng tiến lên.

Bãi cỏ được nối với một số cây lớn và cảnh quan bằng đá. Khi Hùng Hùng chạy đến đó, ở đó Không có ai ở đó, anh cúi xuống bới cỏ, nhặt quần áo lên, nghiêm mặt nói: "Ra đây, cậu đã theo tôi một ngày rồi. "

Kết quả là không có động tĩnh gì, dù là hoa, cỏ, cây hay đá, đều lặng lẽ làm nhiệm vụ của mình.

Thật là hèn nhát, Hùng Hùng nghĩ thầm trong lòng, dứt khoát gọi tên anh ta: "cảnh sát Bạch, đừng trốn nữa. "

Một lát sau, một cục lông xù xù to chậm rì rì xuất hiện sau núi giả, đúng là Alaska với hai tai vểnh cao.

Alaska nhìn Hùng Hùng, cúi mắt, héo héo không còn tinh thần.

Hùng Hùng vẫy tay với con chó lớn, Alaska liền thành thật đi đến bên cạnh anh, Hùng Hùng cúi đầu nhìn chó, con chó cũng cúi đầu, lộ ra đỉnh đầu, trên đầu có mấy nhúm lông ngốc ngốc, nhìn đáng thương vô cùng.

Hùng Hùng không đánh giá hành vi theo dõi của Alaska, mà dẫn nó về lại cạnh Hàn tiên sinh.

Hàn tiên sinh nhìn con chó lớn, hơi nheo mắt, hỏi: "Con chó này đâu ra đây?" anh cười cười, nói, "Vừa rồi nghe anh kêu nó là cảnh sát Bạch, là sao?"

Hùng Hùng xụ mặt nói: "Con chó này tôi quen, tên là cảnh sát Bạch."

Alaska: "......"

Hàn tiên sinh cười càng thoải mái: "Anh thực sự rất thú vị, còn biết nói chuyện cười." anh ta cũng muốn vuốt đầu chó, Alaska lập tức nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, không cho Hàn tiên sinh chạm vào.

Hàn tiên sinh chỉ có thể từ bỏ, cũng không thèm để ý con chó này nữa, nói tiếp với Hùng Hùng: "Cho nên tôi cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục tiếp xúc, anh thấy thề nào?"

Anh ta vừa nói, Alaska đã nhào lên, ngăn trước mặt Hùng Hùng, nhe răng với Hàn tiên sinh, hận không thể há miệng cắn.

Hàn tiên sinh nhướng mày, nói: "Tôi đang hỏi cảnh sát Hùng, liên quan gì tới mày."

Alaska nghe thấy lời này tức giận đến phát run, lông trên người nổ ra, nháy mắt to gắp đôi, thoạt nhìn còn lớn hơn nữa.

Hùng Hùng nhìn cái đuôi chó trước mặt quét tới quét lui, thần sử quỷ sai mà đưa tay sờ so,ạng một phen.

Rất mềm, rất mượt mà, cảm giác rất tuyệt.

Alaska đang phân cao thấp với Hàn tiên sinh, thình lình phía sau thất thủ, đuôi to bị Hùng Hùng nhéo, nó hoảng sợ thu hồi cái đuôi, xoay người trừng mắt nhìn Hùng Hùng.

Hùng Hùng vỗ vỗ đầu chó, chó lớn lập tức thuận theo ngừng lại.

Hùng Hùng lúc này mới nhìn thẳng vào Hàn tiên sinh, lịch sự nói: "Cậu đừng khiêu khích nó nữa, tuy tôi không biết mục đích của cậu thế nào nhưng cũng cảm ơn đã đi theo tôi một ngày."

Hàn tiên sinh tắt nụ cười, vẻ mặt nghiền ngẫm.

"Thái độ của cậu giống như đối đãi khách hàng, mùi thương nghiệp đầy ra." Hùng Hùng nói, "Có phải cảnh sát Miêu kêu cậu tới không."

Hàn tiên sinh lại cười: "Không hổ là cảnh sát nhân dân." Anh đánh giá Hùng Hùng cùng trước mặt Alaska, cười tủm tỉm nói, "cảnh sát Miêu không phải người giới thiệu sao."

Anh cố ý pha trò, không muốn thừa nhận, Hùng Hùng cũng không ép, nói: "Tôi chỉ có thể nói vất vả cậu rồi."

Hàn tiên sinh nhún nhún vai: "Ý tứ này là tôi bị từ chối." Anh cười hì hì nhìn con chó lớn, "Có phải do con chó này quấy rối không?"

Alaska không kiên nhẫn hất đuôi, nhe răng trợn mắt với Hàn tiên sinh.

Hàn tiên sinh giương mắt nhìn bốn phía, bên cạnh vừa lúc không có người, liền cười nói: "Tại sao chứ, tôi đâu kém hơn con chó này đâu."

Alaska càng nghe càng tức, hận không thể nhào lên đánh một trận, rốt cuộc nhịn không được sủa um lên với Hàn tiên sinh.

Hàn tiên sinh mỉm cười, biến thân tại chỗ, biến thành một con sói xám, đứng trước mặt Alaska.

Chó kéo xe nháy mắt tắt lửa.

1

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay nóng quá, viết Alaska cảm giác càng nóng......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.