Chương trước
Chương sau
Miêu Húc và Bạch Dụ giống như hai kẻ ngốc, ngơ ngác đứng trước cửa quán cà phê.

  Người trong phòng riêng nhìn thấy cũng có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc chỉ thoáng qua, lập tức trở lại bình tĩnh, người đó bình tĩnh nói: "Sao lại là cậu?"

  Anh kiên định nhìn hai người ở cửa, đôi mắt sâu thẳm như máy quét, hỏi: "Vậy ai trong số hai cậu là người xem mắt của tôi?"

  Miêu Húc sắp phát điên nói với người đàn ông: "Tôi đã kết hôn từ lâu rồi! Anh không phải đã biết sao?" Trò đùa này chắc chắn không buồn cười chút nào.

  Người đàn ông đưa ánh mắt về phía Bạch Dụ, Bạch Dụ vẫn đứng đó, bất động, như bị sét đánh, chỉ vào Bạch Dụ: "Cho nên chính là anh."

  Bạch Dụ bỗng nhiên tỉnh táo lại như thể huyệt đạo đã được khai mở, sau đó mặt đỏ bừng, không biết xấu hổ hay khó chịu, thô bạo hỏi: "Tại sao lại là anh?"

  Người đàn ông khoanh tay nói: "Tôi cũng muốn hỏi câu hỏi tương tự."

Người đợi trong phòng riêng không ai khác chính là cảnh sát Hùng Hùng, Miêu Húc trăm triệu lần không ngờ rằng chính là anh ta. Trong lúc nhất thời, ngay cả Miêu Húc cũng cảm thấy xấu hổ, Bạch Dụ đứng sang một bên thở hổn hển, chỉ có Hùng Hùng vẫn bình tĩnh như cũ.

  Miêu Húc suy nghĩ một chút, dù sao anh cũng nửa là mai mối, tình huống này nên phá vỡ cục diện bế tắc mới đúng nên dẫn đầu hỏi: "Này rốt cuộc là thế nào? Tôi để Vương Dần Nhất giúp Bạch Dụ giới thiệu đối tượng, mà sao lại là cảnh sát Hùng?

  Hùng Hùng bình tĩnh kể lại toàn bộ câu chuyện: "Tôi thấy Vương Dần Nhất trong một nhóm hỏi xem ai muốn có đối tượng không." Anh dừng lại và nói tiếp: "Vậy là tôi nhớ lại lần trước gặp các cậu đã nói về một buổi xem mắt. Tôi cũng gần bằng tuổi nên tôi nghĩ dù sao đây cũng là một cơ hội, không bằng tiếp xúc một chút."

  Vậy là anh đã nói với Vương Dần Nhất rằng anh muốn tới xem mắt sao...

  Miêu Húc cảm thấy bất lực trong chốc lát, hóa ra khi cảnh sát Hùng nghe được cuộc trò chuyện của họ, không phải là anh ta không biết mà là anh ta cũng động tâm.

  Sự tương phản này của Hùng Hùng khiến Miêu Húc cực kì vi diệu, như thể anh chợt phát hiện ra, à, hóa ra người trong sách cũng phải đi vệ sinh.

  Còn cái nhóm kia rốt cuộc là thế nào? Vương Dần Nhất và Hùng Hùng thế mà lại cùng trong đó.

  Miêu Húc xoa xoa trán, hỏi: "Bây giờ nên làm gì?"

  Bạch Dụ trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng, chán nản nói: "Còn có thể làm gì nữa? Chúng ta trở về nhà thôi."

  mặt anh ta đỏ bừng, bình thường nói rất nhiều nhưng vừa rồi lại không nói gì, đang định xoay người đi ra ngoài liền nghe được Hùng Hùng nói: "Không tiếp tục xem mắt à?"

  Bạch Dụ không thể tin quay đầu lại nhìn anh: "Anh còn muốn tiếp tục?"

Hùng Hùng kỳ quái nói: "Sao lại không được, tôi có thể."

"Anh không ghét tôi sao?" Bạch Dụ nhìn anh như người ngoài hành tinh.

  Hùng Hùng càng ngày càng khó hiểu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tại sao tôi phải ghét cậu?"

  Bạch Dụ lại sửng sốt, đứng đó như hóa đá, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng rằng anh chán ghét tôi."

  Kỳ thật Hùng Hùng không ghét Bạch Dụ, cũng không thích anh, có lẽ chỉ coi anh như người xa lạ mà thôi. Miêu Húc nghĩ vậy, nhưng cũng không lộ ra ngoài, chủ động nói với hai người: "Hai người nói chuyện một chút nhé, tôi ra ngoài trước."

  Anh nhìn người này người kia, ngập ngừng nói: "Cố lên?" Anh lại nhìn thấy vẻ mặt táo bón của Bạch Dụ.

  Miêu Húc nói xong nhanh chóng mở cửa phòng riêng lẻn đi ra ngoài quán cà phê, trực tiếp gọi điện cho Vương Dần Nhất, hỏi lại từ đầu: "Anh rốt cuộc là làm gì vậy, sao lại là Hùng Hùng?"

  Giọng nói của Vương Dần Nhất hơi sung sướng phát ra từ trong điện thoại: "Cũng khá tốt, tôi vừa hỏi trong nhóm thì anh ta đã nhảy ra ngoài. Tôi nhớ đã nhìn thấy anh ta ở trường mẫu giáo, hẳn là quen biết với em." Người quen với người quen càng đáng tin cậy, em có ngạc nhiên không?"

  Không có gì ngạc nhiên ở đây cả, chỉ có sốc thôi, được chứ? Miêu Húc không nói nên lời, anh nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Bạch Dụ, lại thấy buồn cười, hỏi: "Nhóm các anh là làm gì?"

  "Nhóm rừng." Hổ và gấu là động vật rừng, còn sư tử là nhóm đồng cỏ.

2

 Miêu Húc: "..." Được rồi, cách phân chia theo địa lý rất khoa học.

  "Hùng và đồng nghiệp độc thân của em khá hợp nhau." Vương Dần Nhất nhàn nhã nói trong điện thoại: "Tính tình bổ sung cho nhau."

  Không có cách nào để trách Vương Dần Nhất, thành thật mà nói, Hùng Hùng khá đáng tin cậy, có công việc ổn định và bối cảnh gia đình trong sạch, đúng là đối tượng xem mắt rất đáng tin cậy, nhưng anh không biết tại sao Bạch Dụ luôn đối phó với anh ta.

  Miêu Húc cúp điện thoại phát hiện hai người còn ở trong phòng riêng, đi vào quấy rầy bọn họ cũng không tốt nên chỉ có thể đi lang thang bên ngoài. May mà buổi xem mắt diễn ra ở một trung tâm mua sắm, Miêu Húc đi bộ từ tầng một lên tầng trên cùng, rồi từ tầng trên cùng quay lại tầng một, ít nhất cũng không quá nhàm chán.

  Cảnh xem mắt của Bạch Dụ và Hùng Hùng khiến Miêu Húc nhớ đến chính mình và Vương Dần Nhất một cách khó hiểu.

  Đều là hai người xa lạ gặp nhau trong hoàn cảnh lạ lùng.

 Chỉ là lời cầu hôn của Vương Dần Nhất đã đưa họ đến hôn nhân. Không hề có sự chuẩn bị, không có nền tảng, bỗng nhiên mọi chuyện lại bắt đầu như thế này. Thực chất hôn nhân chớp nhoáng theo nghĩa nào đó cũng là một canh bạc, hôm nay Miêu Húc đứng ở sảnh giữa của trung tâm thương mại, nhìn dòng người qua lại dưới ánh đèn thủy tinh, viền môi đỏ thời trang và giày da đen,phác ra một khung cảnh tuyệt vời và kỳ lạ.

 Khi Miêu Húc nhìn lại quãng thời gian này, liệu anh có thể nói rằng mình đã thắng cược không? Dù là Vương Dần Nhất hay Chiêu Chiêu, họ đều mang đến cho anh cảm giác như gia đình, đó là điều anh luôn mong muốn.

  Miêu Húc đi dạo trong trung tâm mua sắm hồi lâu lại không lo lắng cho hai người trong quán cà phê, ra vào cũng không được, đành phải tìm một chỗ ngồi xuống.

  Cùng lúc đó trong biệt thự nhà họ Vương, Vương Diễm nhận được thông báo từ cấp dưới, cho biết Miêu Húc và người đàn ông trong bức ảnh ngày hôm qua có hẹn gặp nhau ở bên ngoài vào cuối tuần.

  Vương Diễm khịt mũi, mặc quần áo, yêu cầu thuộc hạ chuẩn bị một phong bì rồi cùng ông bước ra khỏi biệt thự.

2

  *

Bạch Dụ và Hùng Hùng ngồi mặt đối mặt trong phòng riêng của quán cà phê, im lặng nhìn nhau ít nhất mười phút.

  Hùng Hùng chủ động hỏi: "Chúng ta có nên giới thiệu về mình không?" Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi tên là Hùng Hùng, tôi có hai căn nhà, tôi có thể lái xe, bố mẹ tôi đều khỏe mạnh, tôi cũng có một em gái. Lương hàng năm của tôi là - "

  Bạch Dụ sắp phát điên, vội vàng ngắt lời anh: "Chuyện này anh nghiêm túc sao?"

  Hùng Hùng lại nhìn Bạch Dụ bằng ánh mắt kỳ lạ đó và nói ra một sự thật: "Chúng ta đang xem mắt, tìm hiểu nhau là điều bình thường."

  Bạch Dụ gần như muốn lật bàn: "Xem mắt quỷ gì, về nhà sớm rửa mặt đi ngủ."

  Hùng Hùng không hiểu: "Tại sao chúng ta không thể tiếp tục?" Trong mắt cảnh sát Hùng, anh đến đây chỉ để hẹn hò, đối tượng là ai không quan trọng.

  Dù sao thì cũng phải bắt đầu từ những người xa lạ để làm quen với nhau, nếu đã quen nhau thì sẽ tốt hơn phải không? Ít nhất cũng biết những điều cơ bản.

  Bạch Dụ bị câu hỏi của anh làm cho ngốc, không giải thích được nguyên nhân cụ thể, dù sao anh ta cũng chỉ biết nếu tiếp tục ở lại toàn thân anh sẽ nổ tung.

  "Chúng ta là bạn bè đồng trang lứa, có nhiều tiếng nói chung hơn." Hùng Hùng khách quan nhận xét.

  Bạch Dụ ngã xuống, lấy tay che mặt, căn bản không có tiếng nói chung a!

 Ngay lúc hai người đang bế tắc, cửa phòng riêng đột nhiên bị đập xuống mở ra, Bạch Dụ và Hùng Hùng đều quay đầu nhìn lại thì phát hiện một người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa, vẻ mặt uy hiếp nhìn bọn họ.

  Hai cảnh sát nhìn chằm chằm vào người đàn ông, người đàn ông cũng sững sờ khi nhìn thấy hai người bên trong.

  Bạch Dụ vốn là tâm tình không tốt, lúc này nhìn thấy có người xông vào, anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bình tĩnh hỏi: "Ông là ai?"

 Người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, tựa hồ không phải người dễ gần, nhìn quanh phòng riêng xác định không có người nào trốn trong đó, sau đó nhìn Bạch Dụ hỏi: "Miêu Húc ở đâu?"

  Lúc này Miêu Húc từ phía sau đi vào, nhìn thấy trong phòng có ba người, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Chuyện gì vậy?"

  Vương Diễm quay đầu nhìn Miêu Húc, Miêu Húc nhìn thấy Vương Yến liền ngơ ngác, không biết nên gọi ông như thế nào, suy nghĩ một hồi, anh chủ động gọi: "Vương tiên sinh."

  Vương Diễm hừ lạnh một tiếng: "Cậu quả nhiên biết là tôi."

  Miêu Húc phun tào trong lòng, này quá rõ ràng đó hiểu không, Bạch Dụ thấy Miêu Húc nhận ra người đàn ông trung niên này, dùng ánh mắt hỏi thăm, Miêu Húc vội vàng nói: "Đây là... ừm... bố vợ của tôi. "

  Vương Diễm: "..."

  Lúc này Hùng Hùng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Nếu Vương tiên sinh đến rồi, chúng tôi nhường chỗ đi." Anh nói với Bạch Dụ: "Chúng ta ra ngoài đi dạo thôi."

  Bạch Dụ mặc dù không hiểu có gì để xem, nhưng rõ ràng là bố chồng Miêu Húc có ý xấu tới, cho nên cùng Hùng Hùng rời đi.

  Vì vậy Miêu Húc cùng Vương Diễm ở trong phòng riêng yên lặng nhìn nhau.

  Hai người còn có thể trò chuyện khi giả vờ làm người qua đường, bây giờ thân phận bị bại lộ họ lại không biết nên mở lời như thế nào, Miêu Húc chỉ có thể nói: "Có muốn uống gì không?"

Vương Diễm không trả lời mà chỉ trích Miêu Húc: "Cuối tuần không ở nhà với gia đình mà chạy ra ngoài uống cà phê với những người đàn ông khác."

  Miêu Húc chớp mắt hỏi ông: "Vậy bác có thấy tôi uống cà phê với người đàn ông của người khác không?"

  "..." Vương Diễm nghẹn một họng khí thế, cuối cùng cũng buông ra, hồi lâu mới miễn cưỡng nói: "Không có."

  Miêu Húc bây giờ đã biết hai ngày nay là ai theo dõi mình, không khỏi mỉm cười.

  Là một cảnh sát công an đã gặp đủ loại người, Miêu Húc hiểu tâm lý của Vương Diễm, ông có thể không nghĩ rằng Miêu Húc thực sự đã làm gì sai với Vương Dần Nhất, mà chỉ là bắt được một nhược điểm trong tưởng tượng nên đến tìm ngược.

  "Tôi đưa bạn bè tới đây để xem mắt. Không phải như báv nghĩ đâu." Miêu Húc giải thích.

  Vương Diễm trừng mắt nhìn anh: "Ngay cả gia đình của mình cũng không quản được lại còn quan tâm chuyện của người khác."

Miêu Húc ngây thơ nói: "Không phải là chúng tôi không lo được, chúng tôi đang sống rất tốt." Anh mỉm cười với Vương tiên sinh, "Tôi và Vương Dần Nhất còn có Chiêu Chiêu, chúng tôi ở nhà mỗi ngày đều sống rất tốt. kỹ năng nấu ăn của Vương Dần Nhất càng ngày càng tốt, Chiêu Chiêu cũng cao lớn hơn, tôi tin rằng sẽ sớm có thể nói được."

  Ông lão đối diện có thể tận mắt nhìn thấy là đang tức giận thành cá nóc.

  Trong lòng Vương Diễm, con trai ông lẽ ra phải có một cuộc sống tồi tệ để nó tuyệt vọng trở về với gia đình. Bây giờ biết nó sống hạnh phúc ông rất tức giận, nhất là khi nghe được điều đó từ Miêu Húc.

1

  "Chiêu Chiêu thật sự cao lên sao?" Vương Diễm tức giận hỏi.

  Miêu Húc cười gật đầu: "Rất nhanh sẽ trở thành một đứa trẻ lớn, tranh vẽ của nhóc càng ngày càng đẹp, thậm chí còn đạt được giải thưởng ở trường mẫu giáo."

  Giọng Miêu Húc rất ôn hòa, càng bình tĩnh càng chứng tỏ anh nói thật, Vương Dần Nhất và Chiêu Chiêu sau khi rời khỏi nhà đều rất vui vẻ.

  Vương Diễm nghe xong càng tức giận trừng mắt, do dự một chút, cuối cùng dùng đến một cốt truyện kinh điển trong một bộ phim truyền hình cẩu huyết, móc ra một phong bì từ tỏng ngực, đặt lên bàn giữa hai người họ.

1

"Cho cậu tiền."

Miêu Húc từng tưởng tượng ra cảnh tượng này, nhưng hiện tại trải qua ngoài đời, trong lòng vẫn như cũ trầm xuống, dần dần trở nên lạnh băng, cho dù đối phương là trưởng bối cũng không thể bình tĩnh.

  Anh cũng không ngoại lệ, giống như các nhân vật chính trong tất cả các bộ phim truyền hình, anh nói: "Tôi sẽ không ly hôn."

  Vương Diễm tiếp tục trừng mắt nhìn Miêu Húc: "Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi cho cậu tiền để Vương Dần Nhất về nhà ăn cơm."

  Miêu Húc: "..."

  Vương Dần Nhất đang vẽ tranh với Chiêu Chiêu ở nhà, nhưng tâm trí anh ta lại hướng về Miêu Húc, anh ta không biết buổi xem mắt do Miêu Húc tổ chức có thành công hay không. Lúc đó anh ta không ngờ tới chỉ tùy tiện hỏi trong nhóm lại có người tình nguyện ra mặt.

 Nếu hai người mà thành là có thể đến nhà Hùng Hùng lấy phong bao đỏ tống tiền, Vương Dần Nhất ôm cằm suy nghĩ lung tung. Đúng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn ID người gọi, chính là trợ lý Kiều, nhấc máy trước mặt Chiêu Chiêu.

  "Sếp! Xảy ra chuyện không hay rồi!" Trợ lý Kiều vội vàng gọi Vương Dần Nhất, "Lão gia phái người đi theo cảnh sát Miêu, chụp rất nhiều ảnh, hiện tại ông ấy trực tiếp đi tìm cảnh sát Miêu rồi!"

  Vương Dần Nhất nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xấu đi, trong mắt lộ ra sương giá, nói với trợ lý Kiều: "Cậu có mười phút tới chăm sóc Chiêu Chiêu."

  Anh cúp điện thoại, cúi đầu hôn lên trán con trai, nhẹ nhàng nói: "Chú Kiều sẽ tới sau, con nghe lời chú nhé, bố cần ra ngoài một lát."

  Chiêu Chiêu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhóc nhìn Vương Dần Nhất với đôi mắt to ngấn nước, Vương Dần Nhất lại hôn lên má nhóc, lập tức đứng dậy, mặc áo khoác sải bước ra khỏi cửa.

  Anh lái xe thẳng đến trung tâm thương mại, anh biết Miêu Húc ở đó, biết bọn họ đang ở quán cà phê nào.

  Bạch Dụ và Hùng Hùng đang nhàn nhã trước quán cà phê, họ không dám đi xa, dù sao Miêu Húc vẫn còn ở bên trong.

  Bạch Dụ rất muốn về nhà, nhưng ở cùng với Hùng Hùng khiến anh xấu hổ đến co rút ngón chân, không biết nên nói gì, chỉ biết chán nản dựa vào lan can của trung tâm thương mại.

Còn Hùng Hùng thì nghiêm túc đi theo anh, hoàn thành nhiệm vụ của một buổi xem mắt, nghiêm túc như một kị sĩ.

  Vương Dần Nhất sắc mặt tái nhợt lao vào trung tâm thương mại, lao thẳng về phía quán cà phê, khi gặp Bạch Dụ và Hùng Hùng cũng không dừng lại, lao thẳng vào phòng riêng của quán cà phê.

  Bạch Dụ ngơ ngác nhìn Vương Dần Nhất, ngơ ngác: "Hôm nay có chuyện gì vậy?" Mình không phải đến xem mắt sao? Tại sao cuối cùng lại trở thành bữa tiệc của nhà Miêu Húc thế này?

 Vương Dần Nhất đẩy cửa đi vào phòng riêng, nhìn thấy Miêu Húc cùng Vương Diễm ngồi ở bên trong, Miêu Húc kinh ngạc đứng dậy khi có người bước vào, nói: "Sao anh lại đến đây?"

  Vương Dần Nhất liếc nhìn chiếc phong bì trên bàn, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra trong phong bì là gì.

  Anh thực sự không ngờ cha mình lại làm đến mức này, hai mắt nóng rực, trong lòng như lửa đốt, không thể kiềm chế được nữa, tại chỗ biến thành hổ, gầm lên với Vương Diễm.

  Vương Diễm nhìn thấy con trai đi vào, không những không chào hỏi, còn biến hình không nói một lời, còn dám mắng cha ruột của mình? Đột nhiên cơn giận nổi lên trong lòng lại biến thành một con hổ.

  Hai con hổ, một già một trẻ, cả hai đều to lớn, mặt đối mặt, mũi kề mũi, gầm gừ lao ra điên cuồng.

2

  Miêu Húc sửng sốt, ngơ ngác: "Này, chờ đã, bình tĩnh đi..."

  Bạch Dụ đi theo Vương Dần Nhất vào quán cà phê muốn xem chuyện gì đang xảy ra, kết quả anh nhìn thấy Vương Dần Nhất bước vào phòng riêng, trong phòng riêng lập tức phát ra một tiếng gầm siêu lớn.

  Bạch Dụ sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trực giác biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng chạy đến phòng riêng giúp Miêu Húc, lại bị Hùng Hùng phía sau tóm lại.

  Hùng Hùng nắm lấy cánh tay Bạch Dụ, Bạch Dụ vô thức chống cự, nhưng bàn tay đang nắm lấy anh tựa như nặng ngàn cân, anh bị một cỗ lực lượng cực lớn kéo lại, Hùng Hùng kéo người của mình lại, ép anh vào bức tường bên cạnh..

  Bạch Dụ kinh ngạc nhìn xem người thấp hơn mình một cái đầu Hùng Hùng, sao người này có thể mạnh như vậy?

  Hùng Hùng dùng thân đỡ Bạch Dụ và đẩy anh ta vững chắc vào tường, hai người rất gần nhau, vì sự chênh lệch chiều cao vi diệu, Bạch Dụ cúi đầu là có thể chạm vào mắt Hùng Hùng, và Hùng Hùng có thể chạm vào môi Bạch Dụ khi anh ngước mặt lên.

 Đôi mắt của Hùng Hùng có màu nâu đen, sâu thẳm và xinh đẹp, đầy sự nghiêm túc và thận trọng, khiến hơi thở của Bạch Dụ trở nên ngột ngạt.

  Hai người lâm vào bế tắc, trong phòng riêng tiếng gầm gừ vẫn truyền đến, Hùng Hùng nói: "Đừng quấy rầy bọn họ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.