Chương trước
Chương sau
Khi Miêu Húc đến đơn vị anh gặp Bạch Dụ, khi Bạch Dụ nhìn thấy anh, anh ta như thể nhìn thấy ma: "Cậu thực sự tới đây hả."

Miêu Húc không hiểu: "Không đến làm việc thì có thể làm gì?"

Bạch Dụ nói: "Hôm qua cậu hung hãn xông ra ngoài, giống như muốn đi cướp pháp trường, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ một đi không trở lại."

Miêu Húc liếc anh ta một cái, nói: "Vắng mặt không lý do có nghĩa là không đi làm đầy đủ."

Không đi làm đầy đủ là sẽ bị trừ tiền thưởng, trừ tiền thưởng chẳng khác nào thiếu tiền, thiếu tiền thì sao nuôi gia đình được.

 Đặc biệt là sau ngày thần kỳ hôm qua, Miêu Húc mới ý thức được Vương Dần Nhất thật sự rất chăm chỉ, anh ta không hề phạm luật hay nuôi thú hoang trong nhà, ngược lại bản thân anh ta mới là một con thú hoang.

  Dù sự thật gây sốc nhưng nhiều điều có thể giải thích được chỉ cần anh chấp nhận sự thật Vương Dần Nhất là một con hổ.

Ví dụ như nhà nước sẽ có những chính sách ưu đãi đối với những người như họ, chẳng trách Vương Dần Nhất và gia đình có đủ khả năng chi trả học phí cho Chiêu Chiêu, học phí của hổ nhỏ chắc phải được giảm hoặc miễn.

Thật không dễ dàng đối với một con hổ môi giới phải nuôi con, Miêu Húc nghĩ lúc trước mình nghi ngờ tiền Vương Dần Nhất nuôi con là do phạm pháp lại thấy hổ thẹn.

1

  "Tiểu Miêu?" Bạch Dụ ở trước mặt Miêu Húc vung tay lên, "Sao cậu lại ngơ ngác rồi?"

Miêu Húc hồi thần lại, nhìn cái mặt bự Bạch Dụ thò qua, nghiêm túc đánh giá anh ta một phen, cuối cùng nói: "Anh như này, vừa nhìn đã biết là người thường."

"?"Bạch Dụ không thể hiểu được, "Tôi không phải người thường còn có thể là cái gì?"

Miêu Húc lắc đầu, quay lại vị trí của mình.

  Hôm nay anh đi ra ngoài, thấy mọi người đều sẽ nghi ngờ đối phương có thể biến thành động vật hay không, sau đó anh sẽ suy nghĩ sâu hơn xem nếu biến thành động vật thì mình sẽ là loài gì.

  Bạch Dụ phát hiện Miêu Húc cả ngày đều ngơ ngác, cho dù ra ngoài tuần tra cũng có cảm giác như mất trí, Bạch Dụ trực giác tin rằng chuyện này nhất định có liên quan đến việc anh đi ra ngoài với cây nĩa chống bạo loạn ngày hôm qua.

"Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Nếu trong đầu có chuyện gì không hiểu, có thể nói với tôi." Bạch Dụ ra vẻ như một đại ca quan tâm, hỏi: "Trong nhà có chuyện gì sao?"

  Miêu Húc liếc nhìn anh ta, đúng là có liên quan đến người nhà thật.

  Bạch Dụ cho là mình nói đúng, nói: "Kỳ thực chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, chỉ cần trong nhà có thể dung thứ lẫn nhau, hà tất phải dùng vũ lực."

 Bạch Dụ còn tưởng rằng hôm qua Miêu Húc sẽ dùng nĩa chống bạo loạn đánh chồng mình, dù thế nào đi nữa thân là cảnh sát nhân dân, bạo lực gia đình là không nên.

  Ở một mức độ nào đó thì những gì anh ta nói cũng đúng, nhưng Miêu Húc lại vỗ vai anh ta và nói: "Không đơn giản như vậy. Tôi đang định hình lại thế giới quan."

  Bạch Dụ sửng sốt, không hiểu.

Miêu Húc nhảy qua cái này đề tài, hỏi Bạch Dụ: "Anh biết số liên hệ của Hùng Hùng không?"

Bạch Dụ lắc đầu, nói: "Tôi không quen biết anh ta, còn không biết anh ta làm ở bộ phận nào." Bạch Dụ bỗng nhiên cảnh giác, "Cậu thật sự sẽ không nghe lời lừa dối của anh ta mà chuyển đi phải không?"

  Miêu Húc cười nói: "Tôi chỉ muốn hỏi anh ta một việc."

 Bây giờ Miêu Húc đã có thể hiểu được Hùng Hùng nói bộ phận đặc biệt là có ý gì, đồng thời anh cũng muốn hỏi kỹ Hùng Hùng về những con người đặc biệt.

  Nhưng Hùng Hùng đã biến mất, Miêu Húc từng cố gắng kiểm tra người này trong hệ thống nội bộ, nhưng nó cho thấy hồ sơ đã được mã hóa.

Miêu Húc chỉ sau một lúc suy nghĩ có thể suy ra một loạt sự thật: Cảnh sát Hùng, người phụ trách những con người đặc biệt, đã can thiệp vào công việc bên thành nam, điều đó có nghĩa là động vật có liên quan đến vụ việc, và cũng liên quan đến Vương Dần Nhất, người đi ngang qua đưa đồ ăn, chỉ sợ con mèo mướp kia cũng có vấn đề.

  Miêu Húc rất thông minh, chỉ cần đột phá giới hạn của trí tưởng tượng là có thể nhanh chóng phát hiện ra chân tướng.

Sau khi biết rõ mọi chuyện, anh không còn quan tâm đến chuyện đó nữa, điều anh quan tâm bây giờ là... làm thế nào để sống chung với hai con hổ.

  Miêu Húc nghĩ đến trong nhà có hai con hổ lại có chút hưng phấn, anh đã lâu không hưng phấn như vậy, cũng rất khẩn trương, nên nuôi hổ như thế nào? Trước đây anh chưa từng nuôi một con hổ nào.

  Thế là Miêu Húc bắt đầu học.

Trong giờ nghỉ trưa, anh kiểm tra thói quen và kiến ​​thức nuôi hổ trên mạng, đồng thời không thể không nhấp vào trang video khi xem.

  Ban đầu anh thích xem video hít mèo, nhưng bây giờ lại thấy chúng hơi nhàm chán, thay vào đó anh đã khám phá ra một thế giới mới.

  Đây là thiên đường, có rất nhiều video hít hổ.

Miêu Húc dựa vào bàn, đặt điện thoại di động lên đùi, rúc vào góc ghế, lén lút hít hổ, xem hồi lâu, anh cảm thấy con hổ lớn trong nhà càng uy vũ hơn mấy con này, hơn nữa còn không dễ thương bằng hổ nhỏ Chiêu Chiêu.

Nhưng thực tế đã có một số clip quay cảnh người ta đùa với hổ.

  Con hổ đang nằm trên mặt đất với cái bụng trắng, cô gái trực tiếp chạm vào bụng nó, con hổ trông có vẻ rất thích thú, nheo mắt ngái ngủ, còn có một người đàn ông và một con hổ đang lăn lộn trên cỏ, đó như ôm một con mèo lớn màu cam, hổ và người đều chơi đùa thật vui.

Hâm mộ.

Miêu Húc vượt qua giai đoạn sốc ban đầu, bây giờ bước vào giai đoạn tò mò, anh bắt đầu hối hận vì sao ngày hôm qua mình không chạm vào hai con hổ khi chúng ngủ say trước mặt anh.

  Ngay lúc Miêu Húc đang nghiêm túc bổ sung kiến ​​thức về hổ, Vương Dần Nhất đã ra ngoài và tìm một quân sư giúp anh ta bày mưu tính kế.

  Buổi sáng vì Miêu Húc phải đi làm nên hai người không kịp nói thêm gì nữa, Vương Dần Nhất hành động rất bình tĩnh cho đến cuối cùng khi thấy Miêu Húc đi ra ngoài, làm gì thì làm làm như thường lệ.

  Nhưng thực sự anh ta cảm thấy hơi hoảng sợ.

Anh lập tức nghĩ đến Đỗ Nhược Ngu, người đã kết hôn với sư tử và cũng là một người bình thường, tình huống giữa anh và Miêu Húc có chút giống với tình huống của sư tử và Đỗ Nhược Ngu, anh muốn hỏi ý kiến.

  "Ha ha ha!" Ngày hôm qua nghe được hành động vĩ đại Miêu Húc đánh hổ xong quân sư Đỗ Nhược Ngu bật cười, suýt nữa té xuống gầm bàn.

  Vương Dần Nhất giật khóe miệng, nói: "Buồn cười như vậy sao?"

  Đỗ Nhược Ngu ngồi đối diện anh ta cười lau nước mắt nói: "Quả nhiên là cảnh sát Miêu, cậu ấy so với tôi năm đó khí phách hơn rất nhiều."

 "Cảm ơn cậu đã khen vợ tôi." Vương Dần Nhất cười nói, suy nghĩ một chút, uy hiếp Đỗ Nhược Ngu: "Chuyện này đừng nói cho sư tử biết."

  "Được rồi, tôi biết rồi." Mọi người đều muốn giữ thể diện, Đỗ Nhược Ngu sau đó thu hồi nụ cười, kiềm chế vẻ mặt, nhẹ nhàng nói: "Thành thật mà nói, tôi rất sợ khi anh nói sẽ kết hôn với cảnh sát Miêu. Nhưng có vẻ như anh sống rất tốt đấy."

  "Không tệ." Vương Dần Nhất không dám nói mình cùng Miêu Húc kết hôn chớp nhoáng, bít tết còn chưa nấu chín, liền nói: "Tôi tới hỏi cậu, cậu lần đầu tiên nhìn thấy nguyên hình của sư tử ngốc là khi nào, cậu cảm thấy thế nào, cậu xử lý loại chuyện này như thế nào."

Đỗ Nhược Ngu hồi tưởng lại, cười nói: "Lúc đó tôi khá là kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tiếp nhận rồi, sau đó liền mặc kệ, cũng không có gì đặc biệt."

  Vương Dần Nhất không hài lòng với câu trả lời này: "EQ của sư tử ngốc quá thấp, chắc chắn là gà bay chó sủa."

Đỗ Nhược Ngu tính tình tốt, luôn ôn hòa, kiên nhẫn giải thích với Vương Dần Nhất: "Không đến mức gà bay chó sủa, giữa gia đình luôn có rất nhiều chuyện, hai người muốn ở cùng nhau thì không có gì không thể vượt qua được." Anh nói, sau đó dừng lại, "Kể cả những tình huống mà bạn đời không phải là người bình thường."

"Đối với tôi, mặc kệ Sư tổng có thân phận gì tôi đều có thể tiếp thu, tôi tin tưởng cảnh sát Miêu cũng vậy."

Mới không phải, Vương Dần Nhất trong lòng nghĩ, Miêu Húc còn cho rằng anh ta là kẻ phạm pháp, còn muốn bắt anh ta để chịu trừng phạt.

  Vương Dần Nhất không muốn lộ ra vẻ chán nản trước mặt Miêu Húc, sau đó hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu làm sao tiếp nhận Sư Tử Ngốc?"

Đỗ Nhược Ngu đẩy kính lên nói: "Nói thế nào nhỉ? Tôi từ trước đến nay đều thích các loại động vật, tôi không hề khoe khoang, nhưng những con vật nhỏ cũng khá thích tôi." Anh có chút xấu hổ, "Cho nên khi tôi biết Sư tổng là một con sư tử, tôi không những không sợ hãi mà còn cảm thấy rất vui vẻ."

  Đỗ Nhược Ngu quả thực có thể chất được động vật ưa chuộng, một đứa trẻ sợ người lạ như vậy rất thích Đỗ Nhược Ngu, loại thể chất được động vật ưa thích thật sự là rất thuận lợi.

  Vương Dần Nhất chua chát nghĩ đến Miêu Húc, Miêu Húc không sợ thú dữ, dùng nĩa còn có thể đánh hổ.

Vương Dần Nhất nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, có thể thấy Miêu Húc cũng rất kinh ngạc, nhưng lại không thể biết có vui vẻ khi thấy hổ không. Ngoài việc từng đề cập đến việc muốn nhận nuôi một con mèo hoang và sau đó đi xem Thế giới động vật một lần, Miêu Húc chưa bao giờ cho thấy có sự yêu thích đặc biệt nào đối với động vật.

  Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ Miêu Húc xem Thế giới động vật có lẽ là vì nghi ngờ mình nuôi thú hoang.

  Đỗ Nhược Ngu thấy Vương Dần Nhất càng ngày càng chán nản, vội vàng nói: "Cảnh sát Miêu đã có thể tiếp nhận Chiêu Chiêu, chắc chắn cũng có thể thừa nhận thân phận của anh, hơn nữa Chiêu Chiêu đáng yêu như vậy, trong nhà có trẻ em thì người lớn lại tập trung chú ý sinh hoạt hơn."

 Khi đứa con của Đỗ Nhược Ngu và Sư Tử chào đời, Vương Dần Nhất đã đến thăm nó, cảnh tượng ba thành viên gia đình Sư Tử hạnh phúc vẫn còn hiện rõ trong tâm trí anh ta. So sánh mối quan hệ giữa Chiêu Chiêu và Miêu Húc, Chiêu Chiêu cuối cùng cũng không còn run rẩy khi thấy Miêu Húc nhưng cũng không thân cận thêm một bước, tuy nhiên Miêu Húc luôn khách sáo với Chiêu Chiêu và rõ ràng là không biết cách hòa hợp với trẻ con.

Càng miễn bàn ở chung với hổ.

Trước kia anh ta chỉ muốn chơi bời lêu lổng nhưng bây giờ đã trở nên nghiêm túc, anh ta nhận ra việc lập gia đình và sống cùng nhau khó khăn đến thế nào, anh ta và Miêu Húc đã có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, vốn dĩ còn khó khăn hơn một cuộc hôn nhân bình thường. Nhưng ngay khi cuộc sống bắt đầu đi đúng hướng anh ta và Chiêu Chiêu đã bại lộ, lúc này Vương Dần Nhất đang rất lo lắng.

Anh ta sợ càng đi càng xa.

Đỗ Nhược Ngu làm thư ký đã nhiều năm, năng lực quan sát cảm xúc của người khác rất tốt, thấy Vương Dần Nhất im lặng, anh lập tức ý thức được mối quan hệ giữa anh ta và Miêu Húc không đơn giản như vậy, liền an ủi Vương Dần Nhất: "Đừng căng thẳng." Anh nhớ lại mấy lần gặp Miêu Húc, cười nói: "Tôi nghĩ cảnh sát Miêu là một người rất có trách nhiệm và nghiêm túc, anh có thể tin tưởng cậu ấy nhiều hơn."

"Tóm lại, thuận lợi tự nhiên, tôi cùng Sư tổng chính là như vậy. Cố lên, chậm rãi để cảnh sát Miêu tiếp nhận." Đỗ Nhược Ngu nói, anh đột nhiên cười rộ lên, "Thực sự rất thú vị, không ngờ trước kia anh muốn tìm người vợ ngoan ngoãn đến chăm sóc Chiêu Chiêu, nhưng cuối cùng lại kết hôn với cảnh sát Miêu."

Vương Dần Nhất tự bào chữa một cách vô tội vạ: "Lúc đó tôi không hiểu."

  Mãi cho đến khi gặp Miêu Húc, anh mới hiểu mình muốn gì.

  Nhìn thấy Vương Dần Nhất vẫn là vẻ mặt ủ rũ, Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cho anh bí tịch áp đáy hòm."

Vương Dần Nhất không hiểu sao Đỗ Nhược Ngu biến đổi nhanh thế, đột nhiên nói cái gì bí tịch.

Đỗ Nhược Ngu lấy điện thoại di động ra, mở taobao, lấy danh sách mua sắm của mình ra cho Vương Dần Nhất xem: "Tôi dùng những thứ này để đến gần Sư tổng hơn." Tôi cũng đã thành công chiếm được trái tim của sư tử. Đương nhiên câu này anh không dám nói.

  Vương Dần Nhất ngiêng người nhìn xem, sắc mặt lập tức trở nên rất vi diệu, hỏi: "Sư tử còn dùng cái này?"

  Anh ta không khỏi cười lớn, khinh thường nói: "Không hổ là sư tử ngốc EQ thấp không chịu lớn."

Đỗ Nhược Ngu thấy bộ dáng này của anh ta, tiếp tục thuyết phục anh ta: "Rất hữu dụng, anh hẳn là cũng thích, để Miêu Húc dùng tuyệt đối cuộc sống đường mật ngọt ngào." Anh click mở cửa hàng, chỉ vào kích cỡ khác, nói, "Tôi mua loại gia cố, anh không giống sư tử, dùng loại răng ngắn này là được."

Vương Dần Nhất duỗi tay đẩy điện thoại đi, cực kì khinh thường: "Sư tử vạn năm trẻ trâu mới cần cái này, tôi không ấu trĩ như vậy."

Đỗ Nhược Ngu muốn nói mua một cái cho Chiêu Chiêu dùng cũng được lắm, vì lông hổ con sẽ không bị rối, anh đặc biệt mua một cái dành riêng cho sư tử con của mình, mềm mại, không làm tổn thương da, anh nghĩ nó rất hữu ích.

  Nhưng Vương Dần Nhất rất bướng bỉnh, thân là một con hổ trưởng thành, kiên quyết chống lại những chuyện nực cười như vậy, Đỗ Nhược Ngu không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, hai người lại thảo luận về chủ đề nuôi dạy con cái. Vương Dần Nhất, bảo mẫu toàn thời gian, đã dạy Đỗ Nhược Ngu nhiều thứ, Đỗ Nhược Ngu được hưởng lợi không ít.

Bởi vì sư tử là giấm tinh nên Đỗ Nhược Ngu không dám ở lại quá lâu, liền ngồi một lát rồi rời đi.

  Vương Dần Nhất mãi đến khi rời đi mới nhận ra, tại sao anh ta lại đưa ra lời khuyên cho con sư tử nhỏ nhà Đỗ Nhược Ngu? Anh không khỏi lắc đầu.

  Dù sao anh ta cũng sẽ không bao giờ mua thứ Đỗ Nhược Ngu giới thiệu, quá ngây thơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.