Thì quá khứ:
Bắt chiếc xe bus số 27 đi ra Bến Thành, xong lại đi bộ ngược về phía Hàn Thuyên. Lần đầu đi ra Q1 cho nên chẳng biết gì, cứ đi một tí lại hỏi đường. Cũng may lúc sáng chị nt kiu đi xe bus ra đi chứ tự đi 1 mình lạc biết chừng nào gặp dc chị. Tìm mãi cũng tới dc cafe Windown. Nó rụt rè bước vào café, có lẽ nó vẫn chưa quen dc với cái không khí café ở một quán xa lạ và khá sang trọng này mặc dù nó phục vụ tại quán café cũng đẹp mà. Coi bộ làm phục vụ quen nên làm khách cũng thấy hơi ngại ngại. Nó cầm cuốn menu từ tay nhỏ phục vụ lật lật vài cái cho có lệ rồi gọi:
- Cho mình 1 café đá ko đường
- Hả...cafe ko đường???
- Uhm..nhớ nha...ko bỏ đường
Nhỏ phục vu quay đi, rồi quay lại 2 – 3 cái nhìn nó như người ngoài hành tinh ấy. Có lẽ lần đầu tiên thấy một thằng nhóc non choẹt gọi món café ko đường đây mà...Nó đến sớm, nó luôn vậy trong mọi cuộc hẹn, tranh thủ time đến sớm trước ít nhất 15 phút hoặc nửa tiếng. Nó ko thích cảm giác chờ đợi, nhưng lại kiên nhẫn chờ đợi, vì ko thích nên nó ko muốn ai chờ nó hết và vì vậy nó buộc phải chờ đợi. Sài Gòn buổi sáng chủ nhật, mọi thứ luôn bình yên đến lạ, ít có những bon chen xô bồ, ít kẹt xe...chỉ là hình ảnh của những con người thoải mái tận hưởng không khí của ngày nghỉ...có lẽ ở SG, nhịp sống chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-qua-da-tung-my-life/1968406/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.