Khung cửa kính ca-bin mờ đi bởi hơi thở của nó giữa tiết trời se se lạnh. Trời vẫn hiu hắt những tia nắng nhạt màu len lõi vào bên trong. Mọi thứ đều nhuốm một màu nhạt nhòa như chính tâm trạng nó lúc này vậy. Sau mỗi sự ra đi của một người thương yêu đều là một khoảng lặng cũng nhạt nhòa như màu nắng. Một ngón tay chìa vào khung cửa kính, là tay chị, là gương mặt chị áp nhẹ vào, thổi phù một cái. Khung kính bổng mờ đục đi hoàn toàn. Nó ngẩn nhìn, chị mĩm cười. Ngón tay thon dài của chị vẽ thành hình đóa hoa, một mũi tên chỉ vào nó và cuối cùng là từ đồ ngốc. Nó nhìn chị, nó mĩm cười vì trò nghịch của chị, không phải đơn thuần là trò nghịch trêu chọc của nữ hoàng, đó là cả một sự chia sẻ, cả những hơi thở ấm áp chị đang nhẹ nhàng cố truyền vào người nó. Chị vẫn ngồi cạnh nó, từ sáng giờ lúc nào chị cũng ngồi gần nó, dù đôi lúc chị cố tỏ ra vô tư đùa giỡn, giành giật vị trí ngồi cạnh nó với anh Phong và Hân thì cuối cùng chị vẫn ngồi vài sát vai với nó. Lúc này cũng vậy, chị im lặng, thôi cười giỡn mà bắt chước nụ cười mĩm của nó, mắt chị áp vào khung cửa, chu miệng thở phù phù. Ngón tay dài của chị thi thoảng lại bấm nhẹ vào bàn tay nó, chẳng ai thấy cả nhưng nó biết chị luôn cố làm như vậy. Cách nhau đến 2 lớp găng tay lận đó nhưng hơi ấm sẻ chia vẫn nhẹ nhàng như ánh nắng.
Càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-qua-da-tung-my-life/1968190/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.