Trời vẫn lạnh, càng lúc càng lạnh. Chẳng biết nó ôm Hân bao lâu nửa. Chỉ biết ngày càng mắt nó càng nhòe đi, đầu óc quay cuồng. Nó mĩm cười xác nhận nó say thiệt rồi chứ không có lẽ có chẳn gì nửa, một bóng đèn đường mà nó nhìn thành hai ba bóng là đủ hiểu tửu lượng nó tệ cở nào. Nó thề là giờ nhỏ Hân rời nó là ra đứa té xuống banconl là nó chứ hổng phải nhỏ Hân. Ừ thì say, lâu lắm rồi nó mới bị say như thế này. Nhỏ Hân cũng cảm nhận được tình trạng của nó hay sao cho nên không dám nhúc nhích chỉ khẽ lấy tay nắm tay nó lắc nhẹ.
- Nè...xĩn thiệt hả
- Ờ xĩn rồi.
- Thấy ghê hôn. Nảy ai nói tính làm bậy gì đâu làm thử coi coi
- Thôi làm gì mà làm. Quắc luôn rồi nè.
- Vậy giờ sao. Cho mượn ôm chút tính ôm hoài hả?
- Ờ ờ quên! Xin lỗi Hân nha!
Nó vội rút tay lại vì nhận ra mình đã đi quá xa. Say thì say những vẫn biết mình đang làm gì, dù sao tâm trạng cũng đỡ hơn một tí. Nhưng Hân khẽ kéo tay nó lại không cho rút ra.
- Nè
- Sao vậy
- Đỡ hơn chưa
- Xĩn quắc cần câu luôn rồi đỡ gì nửa
- Hông, ý Hân hỏi là tâm trạng Mon kìa. Đỡ hơn chưa?
- Ờ ờ đỡ rồi. Cảm ơn Hân!
- Thiệt không? Haizz làm người tốt thì làm cho trót lỡ ôm rồi nếu chưa đỡ thì cho ôm chút nửa đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-qua-da-tung-my-life/1968186/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.