Bình minh thức giấc sau một đêm dài ê ẩm với cái mặt sưngvù. Thức dậy đánh răng rửa mặt rồi phóng xe lên lớp học. Ngồi góc cuối với nócòn có một vài đứa con trai, cũng toàn đám hay đi trễ với hay trốn học nên mớingồi cuối lớp thôi. Ra chơi nó chạy vào phụ cô xuân một chút rồi rinh chiến lợiphẩm là một ly caffe rồi trốn mình ra ngoài phía sau cửa sổ. Đây là một tấmbê-tông nằm bên ngoài tường để chống nước mưa tạt vào cửa sổ phòng học, chỉ vừađủ chổ cho 2 người ngồi cùng lúc và có lẽ chỉ có một mình nó là đủ điên để ngồicái nơi nguy hiểm này. Có mấy lần tụi con gái với mấy đứa bạn la nó nhưng rồinó cũng trốn ra đây ngồi một mình. Cái cảm giác ngồi chênh vênh trên tầng caonhìn xuống bên kia đường xe chạy…vừa nguy hiểm nhưng cũng vừa đủ để yên tĩnhkhông ai làm phiền đến nó vì làm gì có ai dám leo ra bên ngoài tường ngồi nhưnó thế này bao giờ… Chợt có tiếng điện thoại reo. Nó bắt máy, là anh Phong.
- Alo em nghe nè anh
Đã chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với anh.
- Ừ! Mặt em không sao chứ?
- Dạ ko sao…nhưng…
- Uhm anh xin lỗi, hôm đó anh nóng quá
- Dạ!
- Anh đang ở ngoài Hà Nội.
Ủa sao lại ở ngoài Hà Nội, không lẽ vì chuyện đó mà anh giậnđến mức bỏ đi ra Hà Nội…
- Ủa sao anh ra ngoài đó chi?
- Trốn
- Hả! Ai làm gì phải trốn?
- Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-qua-da-tung-my-life/1968145/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.