*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không cần phải nói cũng biết nó hào hứng thế nào khi sắp được cầm trên tay số tiền lương đủ để mang sợi dây chuyền đúng hẹn về. Nó chạy như bay đến cửa hàng, thi thoảng lại dùng tay trái cho vào túi quần cứ như để chắc chắn rằng số tiền ấy sẽ không bay đi mất. Không chỉ một mình nó vui mà cả nhỏ Ly chị Phượng và một vài nhân viên cửa hàng khác cũng rộn rả chia vui với nó. Tự nhiên trở thành trung tâm của mọi người trong cửa hàng, từ một thằng nhóc mua đồ không đủ tiền, lần này trở lại thì như khách vip, ai ai cũng cười nói thăm hỏi chia vui, nhỏ Ly nói không sai, ở đây mọi người đều như người nhà gần gũi nhau khác xa với vẻ hào nhoáng vốn có ở một cửa hiệu thời trang giữa thành phố xa hoa này.
- Coi cái mặt của anh kìa, y như con nít. Đi thôi, tính đứng đây ngắm hoài hả.
- Ờ ờ!
Nó giật mình cười trừ rồi cẩn thận bỏ sợi dây chuyền vào trong hộp sau đó cho vào túi áo bên trong kéo khóa lại. Hôm nay SG không phải mùa lạnh, SG càng chưa bao giờ có khái niệm mùa lạnh nhưng nó vẫn mặc chiếc áo khoác dày này chỉ vì cái áo có túi rộng khóa được ở phía bên trong, điều này đồng nghĩa với việc nếu ai muốn cướp sợi dây chuyền của nó thì chỉ có thể đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-qua-da-tung-my-life/1968056/quyen-2-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.