Im lặng luôn là khởi nguồn của sự lúng túng.
Sau khi trải qua một khoảng im lặng khá dài, Hải Đồ cuối cùng cũng nhận ra, có phải mình đây đã vô tình làm tổn thương người ta?
Cậu nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy Kỳ Khiêm cũng là có ý tốt, mình lại từ chối thẳng thừng như vậy đúng là không được hay cho lắm.
Bảo An đã từng dạy cậu là, lúc nói chuyện phải biết uyển chuyển một chút.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hải Đồ thấy hơi áy náy, cậu xoay người đối diện với quần chúng đang chịu tổn thương bên cạnh, cật lực cứu vãn nói: "Cái kia... ý tôi là công việc của tôi ở đoàn làm phim đã hoàn thành xong, giờ quay lại cũng không được phải phép cho lắm."
"Mới lại tiền lương cần trả người ta cũng thanh toán cả rồi, tôi cảm thấy cũng khá ổn."
"..."
Biểu cảm của người đàn ông có chút khó tả, nhưng đương nhiên Hải Đồ nhìn không thấu.
Cậu vẫn tiếp tục nói: "Hơn nữa tiền lương của vị Lý tiên sinh kia còn nhiều hơn nữa kìa, cho nên bây giờ công việc của tôi chính là chăm sóc cho anh."
"Chăm sóc tôi?" Người đàn ông cười mà như không cười: "Chăm sóc như thế nào?"
"Đây, trong này viết hết nè." Cậu móc điện thoại trong túi ra, lục lại cái tin nhắn mà gã đeo kính gửi cho cậu, đưa cho người đàn ông xem.
"Anh ta viết thật nhiều mục cần chú ý, lúc đó tôi sợ hết hồn, còn tưởng là anh rất khó ở chung cơ, nhưng giờ tôi lại không thấy vậy."
Kỳ Khiêm: "Vậy sao?"
"Không sai." Hải Đồ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-nay-cung-khong-ba-khi-trac-lau/588483/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.