Hình như gã đeo kính và người đàn ông nằm trên giường có một phương pháp giao tiếp đặc biệt nào đó, thấy người nọ nhắm lại, anh ta liền hơi khom người, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hải Đồ đi ra ngoài cùng mình.
Lúc này Bảo An đang đứng ở cầu thang xem mạng, tha thiết ngóng trông, thấy Hải Đồ đi ra, anh thở phào nhẹ nhõm.
Gã đeo kính liếc nhìn Bảo An một cái: "Đi thôi, tôi đưa hai người về."
Trên xe, gã đeo kính nhìn về phía trước, nói với hai người ngồi sau: "Tối về thu dọn đồ đạc, mai tôi đón cậu qua."
Bảo An cuống lên: "Nhanh vậy sao?"
"Muốn đổi ý?"
"Không có không có." Bảo An vội vàng phủ nhận: "Chỉ là Hải Đồ nhà chúng tôi hơi bị nhận giường (khó ngủ khi ngủ ở giường lạ),anh xem có thể cho cậu ít chút thời gian thích ứng được không?"
Gã đeo kính nhếch miệng cười: "Không được."
Tình thế mạnh hơn người (1),Bảo An cũng không dám nói gì anh ta, chỉ cười làm lành một tiếng với gã đeo kính, nói thế thì cứ như vậy đi.
(1): đôi khi do tình thế ép buộc, người đông hay mạnh đến đâu cũng không thể xoay chuyển được, buộc phải thực hiện theo.
Có vẻ gã đeo kính đã điều tra địa chỉ của Hải Đồ từ trước, đưa người về đúng dưới lầu không lệch một bước, anh ta nói với người đang xuống xe: "Những việc cần chú ý tôi sẽ nhắn tin vào máy cậu sau."
Nói xong anh ta khởi động ô tô quay đầu rời đi.
"Nhưng tôi còn chưa cho anh..." Âm thanh của Hải Đồ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-hom-nay-cung-khong-ba-khi-trac-lau/588479/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.