Đối với đòi hỏi của Thang Tư Niên, Khương Vọng Thư từ trước đến giờ đều là dư cầu dư cho. Nàng hơi nghiêng người, cho Thang Tư Niên hôn mang theo hơi nước. Trước thuỷ tinh trong suốt trong phòng tắm, hai bóng người như là thiên nga giao gáy như thế quấn quanh bên nhau. Thang Tư Niên đẩy sợi tóc ẩm ướt của Khương Vọng Thư ẩm ra, hôn lên nốt chu sa bên gáy của nàng. Gắn bó lôi kéo, ở giữa một tiếng ngâm khẽ lưu lại một cái hôn. Thân thể trơn trượt của chị liền bị giam ở trong lòng bàn tay mình, Thang Tư Niên hôn hướng phía dưới, nhẹ nhàng hỏi nàng, "Chị muốn thử chút mới mẻ không?" Khương Vọng Thư ôm lấy cô, cười trả lời: "Em nên hỏi chính là chị có thể mang em thử chút mới mẻ không mới đúng đi." Chuyện cười, Khương Vọng Thư nàng lại là tay già đời trong tình trường, nơi nào cái gì tư thế chưa từng thử a. Thang Tư Niên ngoan ngoãn đúng lúc, thỉnh cầu nói: "Vậy có thể mang em đi thử chút mới mẻ không?" Khương Vọng Thư ôm lấy cổ của cô, nói tiếng được. Sau đó người trẻ tuổi liền ôm lấy nàng, cẩn thận từng li từng tí một đi tới một bên bồn tắm lớn, ôm nàng đồng thời ngồi vào trong nước nóng. Rầm một tiếng, từng đợt nước nóng từ viền tuôn ra, lan tràn đến ngực Khương Vọng Thư. Khương Vọng Thư nằm giữa nước sưởi ấm, dựa lưng vào một mảnh mềm mại, hai tay hướng ra phía sau cổ Thang Tư Niên ôm lấy, cắn vào bờ môi cô. Thang Tư Niên một tay ôm nàng, một tay theo nước nóng đi xuống, nhẹ nhàng đặt ở trên đùi của nàng. Động tác tinh tế bên trong, nước nóng không ngừng bị tràn ra bồn tắm lớn, tí tách xối ở trên mặt đất. Một loại thật giống thanh âm nghe như chim Dạ Oanh ở trong phòng tắm rộng rãi vang vọng. Nhẹ nhàng rơi vào trên dây cung lòng người, câu dẫn làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Tiếng ca này cứ đứt quãng mà vang lên một hồi lâu, theo từng trận tiếng nước rầm rầm, từ từ tản đi. Thang Tư Niên ôm lấy eo Khương Vọng Thư, tay phải đi xuống, ở nơi trần trụi cô tìm thấy một loại mật chất lỏng cùng với nước hoàn toàn không giống. Thế là Thang Tư Niên xoa xoa đầu ngón tay, cúi người hôn vành tai Khương Vọng Thư một cái, nhẹ nhàng hỏi nàng, "Chị à có thể sao?" Khương Vọng Thư thở hổn hển, gật gù trả lời có thể. Thang Tư Niên lúc này mới buông tha nàng, tay dài đưa ra, đem sữa tắm lấy lại đây rồi xả vào lòng bàn tay sau đó lau hết mức trên người Khương Vọng Thư. Khương Vọng Thư một thân lại cốt, tựa ở trong lòng coi câu được câu mất chơi nước. Thang Tư Niên hầu hạ nàng đến thư thư phục phục, cuối cùng còn hỏi nàng có mệt hay không, eo có đau hay không. Ngâm ở trong nước nóng nên eo Khương Vọng Thư đương nhiên không đau. Nàng lắc đầu một cái, Thang Tư Niên cảm thấy hài lòng, liền hỏi nàng: "Tối hôm nay, chị còn có thể sao?" Cô trực tiếp hỏi ra, Khương Vọng Thư liền ngẩng đầu nhìn cô, một lời khó nói hết nói được: "Làm sao hứng thú em cao như thế? Chị có lúc cảm giác em có phải là chỉ thích thân thể của chị!" Thang Tư Niên bị nàng chọc phát cười, cúi người hôn nhẹ nàng, biểu hiện trung thành, "Không có rồi, em càng yêu linh hồn thú vị của chị." Cô trả lời như vậy, Khương Vọng Thư cũng không thế nào thoả mãn liền tiếp tục hỏi, "Vậy thân thể thì sao đây?" Thang Tư Niên chớp mắt, cười ấm mềm mại, "Yêu a. Em yêu linh hồn thú vị trực tiếp biểu hiện của chị, mà còn là si mê với thân thể của chị." "Em có bao nhiêu mê luyến chị ngay cả chính em cũng không dám xác nhận. Nếu như chị nguyện ý cho em một đoạn rất dài kỳ nghỉ, vẫn cùng em nằm ở trên giường mà nói, bậy phỏng chừng chị liền sẽ rõ ràng là em có bao nhiêu mê luyến chị." Ý tứ chính là, nếu như có cơ hội, cô nguyện ý cùng Khương Vọng Thư làm trên giường dài bao lâu thì dài bấy lâu. Khương Vọng Thư đỏ mặt hiếm thấy, nàng hướng Thang Tư Niên giội một ít nước, sẵng giọng: "Em cũng thật là không biết xấu hổ..." Tay Thang Tư Niên đặt ở trên eo nàng ôm sát một chút, nhẹ khẽ cười nói: "Bởi vì em thật sự rất yêu chị mà. Vì lẽ đó tối nay, có thể đến cùng hay không?" Khương Vọng Thư quay lưng với cô, gảy nước trước người, nhẹ nhàng nói rằng: "Mới không muốn, lại để em tiếp tục nháp như thế, chị sớm muộn có ngày sẽ chết ở trên giường." Thang Tư Niên ôm phản bác, "Nào có khuếch đại như vậy." Khương Vọng Thư nhìn cô, ngữ khí khẳng định, "Em thì có!" Thang Tư Niên thấy nàng đáng yêu, cúi người hôn nhẹ nàng, dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, em có em có, là em quá đáng. Nhưng là lẽ nào chị không thoải mái sao?" Nói khó chịu đó là không thể, huống chi Khương Vọng Thư cũng không nói ra lời trái lương tâm như thế được. Nàng quay đầu, hừ lạnh một tiếng, rầm một tiếng từ bên trong bồn tắm lớn đứng lên, nhẹ nhàng nói rằng: "Chị muốn mặc quần áo." Thang Tư Niên nhìn vòng eo của tế nhuyễn như vẽ, chỉ cảm giác mình lại muốn bắt nạt nàng. Nhưng cô tốt xấu có chút tự chủ, thế là ừ một tiếng, theo Khương Vọng Thư đồng thời dùng vòi sen hướng về thân thể tắm sạch, trùm khăn tắm ra khỏi phòng tắm. Khương Vọng Thư mặc váy ngủ thắt lưng, dưa bàn chải đánh răng đã xịt kem lên cho Thang Tư Niên đánh răng, liền đứng ở trước bồn rửa tay bắt đầu đánh răng. Bàn chải đánh răng điện vang lên ong ong còn sau khi Thang Tư Niên tròng lên áo ngủ đi ra, nhìn thấy một bên đã xịt tốt kem đánh răng, bẹp một tiếng hôn lên trên mặt Khương Vọng Thư một cái. Cô hôn xong, thật cao hứng cùng Khương Vọng Thư nói: "Cảm ơn chị." Khương Vọng Thư nhìn cô một cái, ánh mắt đặc biệt ôn nhu. Sau khi rửa mặt, hai người một trước một sau ra khỏi phòng tắm. Thang Tư Niên theo nàng tiến vào phòng, cầm máy sấy thổi tóc cho Khương Vọng Thư. Sau khi thổi xong, Khương Vọng Thư cố ý đoạt lại máy sấy, phải thổi tóc cho Thang Tư Niên. Thang Tư Niên không chịu, Khương Vọng Thư liền lôi kéo mặt không tình nguyện, Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là tuỳ ý làm theo nàng rồi. Máy sấy tóc ở trên đầu ông ông thổi, không có một hồi liền đem tóc dài thuận thẳng của Thang Tư Niên thổi đến mức rối tung. Sau khi thổi khô, Khương Vọng Thư còn ở trên đầu Thang Tư Niên xoa nhẹ nhiều lần, ha ha cười nói: "Tư Niên, tóc của em rất rối loạn nha." "Tùm la tùm lum, siêu cấp như đại Golden (Kim Mao)." Thang Tư Niên ở trong lòng thẳng thán, được rồi được rồi, cô vẫn là Đại Cẩu cẩu. Cô không cùng Khương Vọng Thư nháo, chỉ véo lấy eo nàng một cái, ngửa đầu hỏi nàng, "Được rồi chị à, có phải là đã buồn ngủ?" Trong lòng Khương Vọng Thư đánh ý đồ xấu, ôm đầu của nàng cúi người nhìn nàng, nghiêng đầu nói chuyện, "Chị không ngủ, chị ngày hôm nay ngủ hơi nhiều, ngủ lại không được." Thang Tư Niên thử dò xét nói: "Vậy... Có làm hay không?" Khương Vọng Thư lắc đầu, "Chị không làm, chị đau thắt lưng." Được thôi, không ngủ cũng không làm. Thang Tư Niên ôm nàng suy nghĩ một chút, hỏi nàng, "Vậy chị muốn chơi cái gì?" Khương Vọng Thư rất chăm chú suy tư một chút, rất thành khẩn cùng cô nói: "Chúng ta đến chơi đoán số? Người thua liền phải trả lời một câu hỏi của người thắng, đồng thời uống nửa ly rượu, thế nào?" Thang Tư Niên có chút do dự: "Uống rượu em sẽ say đến không dậy nổi. Ngày mai đi không đến phòng thí nghiệm được thì làm sao bây giờ?" Khương Vọng Thư đã sớm chuẩn bị, cùng cô nói rằng: "Bắt đầu từ ngày mai không đến, chị xin bệnh viện cho em nghỉ." Thang Tư Niên không nghĩ tới còn có như này, lập tức dở khóc dở cười. Cô không có đáp lại, Khương Vọng Thư liền ôm lấy cổ của cô làm nũng, "Lẽ nào em không muốn chơi với chị sao?" Bạn gái đều làm dáng dấp này, Thang Tư Niên còn có cái gì phải dự. Cô liền vội vàng gật đầu, nói với Khương Vọng Thư: "Nguyện ý, nguyện ý." Thang Tư Niên đứng dậy, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Chị muốn uống đỏ hay là trắng?" Khương Vọng Thư nghĩ thầm, uống trắng Thang Tư Niên nhất định sẽ say chết rồi, bia lại uống không ngon, nên nói với cô: "Lấy mấy chai rượu đỏ vào đi." Thang Tư Niên nhíu mày, "Mấy chai?" Khương Vọng Thư chuyện đương nhiên gật đầu, nói: "Ừm, ba, bốn chai đi, không phải em cảm thấy vậy có thể làm chị uống say chứ?" Thang Tư Niên thở dài một hơi, nói câu được thôi, sau đó xoay người ra phòng ngủ. Không có một hồi, cô liền mang theo ly cao cổ cùng dụng cụ mở chai, ôm mấy chai rượu đỏ đi vào. Thang Tư Niên mở ra một chai rượu đỏ, ở trong hai ly đổ mấy vòng, sau đó đồng thời cùng Khương Vọng Thư ngồi xếp bằng ở trên giường. Thang Tư Niên ngồi ở đối diện Khương Vọng Thư, hỏi nàng, "Chơi đoán số như thế nào a?" Khương Vọng Thư duỗi tay mình r, so với cái nắm đấm, "Kéo búa bao, ba lần thắng hai thế nào?" Thang Tư Niên gật gù, đưa tay mình ra, cùng nàng nói rằng: "Vậy chúng ta bắt đầu đi." "Kéo, búa, bao!" Hai người ra tay, ba lần thắng hai, là Thang Tư Niên thắng. Khương Vọng Thư lấy ra ly cao cổ uống một hơi cạn sạch, tiếp theo cười híp mắt cùng Thang Tư Niên nói: "Em thắng một ván, có cái gì muốn hỏi chị sao?" Thang Tư Niên giơ tay, hơi ngượng ngùng mà xoa đầu của chính mình, hỏi nàng: "Em muốn biết chị, đến cùng yêu em cái gì?" Vấn đề này dù trong dự đoán của Khương Vọng Thư, nhưng nàng vẫn còn có chút làm thấy khó. Nàng tinh tế suy nghĩ một chút, cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Em muốn biết này nha... Nếu như nói đi ra, đáp án sẽ làm em thất vọng làm sao bây giờ?" Thang Tư Niên tâm nặng một hồi, nhưng vẫn là lắc đầu một cái, cười nói: "Sẽ không, chị có thể yêu thích em, chính là một chuyện rất tốt đẹp. Vì lẽ đó em rất muốn biết, đến cùng chị vì sao lại yêu thích em a." Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, nói rằng: "Chị cũng không biết." "Có thể là bởi vì em trẻ tuổi, cao đến đẹp đẽ, quan tâm săn sóc lại ôn nhu, hay hoặc là là bởi vì em yêu thích chị?" "Những nguyên nhân bên trong này, ta đều không có một đáp án chính xác. Chúng nó đều có khả năng, cũng có thể có thể cũng không phải, vì lẽ đó bản thân chị cũng không rõ lắm là bởi vì tại sao." Thang Tư Niên khá là mất mát ồ một tiếng. Khương Vọng Thư thấy cô như vậy, nhào tới ôm cô vào trong ngực rồi hôn một mạnh cái, cười nói: "Nhưng có một việc chị là rõ ràng." "Vậy chính là chị muốn cùng em nói chuyện yêu đương." "Vào thời khắc này, hiện tại có lẽ còn có tương lai, đều chỉ muốn cùng một chỗ với em." Khương Vọng Thư rất ít nói lời thân mật như thế, tình cờ nói chuyện, sẽ để Thang Tư Niên mở cờ trong bụng. Thang Tư Niên chỉ một thoáng cảm giác mình không thất lạc một chút nào, cô ôm lại Khương Vọng Thư, hôn một lời nói rằng: "Em cũng vậy." "Em yêu tất cả của chị, muốn chị thật dài rất lâu mà cùng một chỗ." Khương Vọng Thư liền khen cô ngoan rồi ôm một hồi lâu, rồi cùng Thang Tư Niên nói rằng, "Vậy chúng ta tiếp tục?" Thang Tư Niên gật đầu, nói câu được. Cũng không biết có phải là số Thang Tư Niên may không, tiếp theo lại thắng một ván. Cô rất tò mò, liền hỏi Khương Vọng Thư chính mình là người yêu thứ mấy của nàng. Khương Vọng Thư chần chờ một chút, hỏi nàng: "Nói ra, em không được ghen nha?" Thang Tư Niên cười híp mắt, nói mình tuyệt đối không ghen. Khương Vọng Thư liền bẻ ngón tay, cùng tính toán một chút, trịnh trọng nói: "Dựa vào thống kê không trọn vẹn, hẳn là người thứ bảy." Thang Tư Niên một hồi liền tâm nhét vào. Cô không có che giấu biểu hiện của mình, Khương Vọng Thư nhìn mặt cô trong nháy mắt lạnh nhạt xuống, nhất thời cười ra tiếng, "Là em tự muốn hỏi mà, hiện ghen cũng không nên trách chị." Nàng nói, tiến lên trước ôm ôm Thang Tư Niên: "Được rồi được rồi, không cần ghen nữa, bạn gái hiện tại của chị là em a." Thang Tư Niên vô cùng mất hứng mà đưa ôm nàng vào trong ngực, ung dung thong thả giải thích, "Em là ghen, nhưng càng tức giận." "Nếu như em là bạn thân cùng bạn học của chị mà nói, có lẽ từ nhỏ đến lớn chị đều sẽ là bạn gái của em." Cái này có lẽ có ít quá mức mỹ hảo, Khương Vọng Thư tựa ở trong lòng cô, hơi xúc động nói: "Nếu như đúng là như vậy, có lẽ chúng ta thật có thể từ nhỏ đến lớn đều cùng một chỗ." "Cảm giác cùng một chỗ với em, đúng là quá tốt rồi." Khương Vọng Thư nói xong, trở tay ôm Thang Tư Niên, trầm thấp nói rằng: "Chị thật sự... Thật thích em a, Thang Tư Niên."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]