Bây giờ là mười hai giờ trưa quá năm phút, theo lý thuyết Quý Sâm phải chạy đến nhà ăn ăn cơm, nhưng cậu đang đứng ở phòng học mở rộng cửa, sống không còn gì luyến tiếc nhìn người đối diện.
Lý Trạch Thừa, tôi bảo cậu đừng làm một ít động tác nhỏ lén lén lút lút, ý tứ không phải cậu có thể làm một ít động tác nhỏ quang minh chính đại.
Người trước mắt hai tay giơ hai hộp cơm lên, cứ như vậy vững vàng nằm ngang dưới mí mắt Quý Sâm, tư thế như thể em không nhận anh không về.
Bạn học xung quanh túm năm tụm ba đứng bên cạnh, giấu đầu hở đuôi nhìn hai người.
Quý Sâm lúng túng đến mức toàn thân ửng hồng, Lý Trạch Thừa lại như căn bản không biết, mắt nhìn thẳng Quý Sâm, "Quý Sâm, ăn cơm trưa."
Quý Sâm cúi đầu nhìn, nắp hộp cơm lại dán một tờ giấy nhớ, ngày hôm nay giấy đổi sang màu vàng, vẫn là ba chữ kia, Cho em ăn.
Quý Sâm đỡ trán, "Cảm ơn, tôi thích ăn ở nhà ăn, cậu mang về đi."
Lý Trạch Thừa không hề bị lay động, đưa hộp cơm về phía trước, "Ăn cái này, có dinh dưỡng."
Nam sinh ngồi ở hàng đầu không kìm được, phụt một tiếng bật cười, Quý Sâm lập tức quay đầu nguýt cậu ta một cái, tiện tay rút bút trong tay nam sinh, dùng sức đâm hai chữ lên giấy nhớ: Không ăn!
Lý Trạch Thừa như phát hiện ra đại lục mới, đôi mắt lập tức sáng lên, thừa dịp nam sinh ngây người, lấy một cây bút khác trên bàn, viết dưới chữ của Quý Sâm: Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-nong-say/479443/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.