Lúc Quý Sâm tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trên giường mới khô mát, trên chân dây khóa còng lại một lần nữa, nam nhân cởi hết quần áo của mình, dựa vào đầu giường ngồi bên người cậu, một tay không ngừng vuốt ve tóc Quý Sâm.
Quý Sâm không biết qua bao lâu, đôi mắt sưng không mở ra được, vừa thấy ánh đèn sáng ngời như thế, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Cậu nghĩ đến bà ngoại trong nhà, lòng hoang mang thất thố, châm chước nửa ngày mới mở miệng, "Mày chừng nào thì mới có thể thả tao?"
Nam nhân không nhìn cậu, ngừng tay lại, "Em là của anh, tại sao anh phải thả em."
Quý Sâm bị logic biến thái của hắn ta làm cho muốn khóc, cậu vừa vội lại sợ, nghẹn ngào, "Bà ngoại tao còn đang chờ tao, mày đây là giam cầm bất hợp pháp, mày phải ngồi tù."
Không biết chọt trúng chỗ nào của hắn ta, gã từ bi móc di động bị rơi nát tan của Quý Sâm trong túi ra, "Nói đi, bây giờ em không về nhà được, một tuần sau về."
Điện thoại vang lên hai tiếng, giọng của bà ngoại vang lên, "Quý Sâm, sắp sáu giờ rồi, sao con vẫn chưa về nhà ăn cơm?"
Nước mắt Quý Sâm rơi xuống từng giọt, cậu nhịn cổ họng chua xót xuống, "Không về ạ, con muốn ở nhà bạn một tuần."
"Được, cố gắng học tập nhé, bà không làm phiền các con nữa."
"Vâng, con chào bà."
Trước đây cậu hay đến nhà bạn chơi thuận tiện ở mấy ngày, bà ngoại đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, huống hồ bà ngoại trực tiếp chấp nhận là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-nong-say/479438/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.