Lúc Quý Sâm mở cửa, Lý Trạch Thừa đang ở bên ngoài dựa vào tường chờ cậu, ánh tà dương chiếu vào nửa bên mặt Lý Trạch Thừa, đôi mắt màu nâu nhạt trong suốt dưới ánh nắng, ôn nhu khó mà tin nổi.
Cậu sưng nửa mặt, nhếch miệng cười với Lý Trạch Thừa, "Không phải bảo cậu chờ tôi ở dưới hả? Sao cậu lại tới?"
Nhìn dấu tay rõ ràng trên má, Lý Trạch Thừa nắm thật chặt nắm đấm trong tay, "Thế nào rồi?"
Quý Sâm nhấc tay Lý Trạch Thừa lên đặt trên bả vai mình, làm cho hắn dựa vào mình, ôm eo hắn đi về phòng học.
Cả người Lý Trạch Thừa cứng lại, trong không khí toàn là mùi Quý Sâm.
"Chẳng thế nào cả, mẹ nó tát ông đây một cái, xem như là trả lại nó vậy."
"Đánh nhau rất thú vị sao?"
"Còn phải trả nó 500 tệ tiền thuốc thang, mất toi lương một tháng."
"Thú vị sao? Quý Sâm."
"Lần này không khống chế được, lần sau dùng nắm đấm có thể làm cho nó ngậm miệng."
"Quý Sâm!"
Quý Sâm dừng lại, cúi thấp đầu, Lý Trạch Thừa không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
"Lý Trạch Thừa, con người của tôi, từ trong tới ngoài đã sớm thối rữa, cậu đừng tràn lan lòng thánh mẫu, vọng tưởng làm Chúa cứu thế gì cả, lo chuyện của mình trước đi."
Thối rữa, cho nên cậu không nên đối quá tốt với tôi như vậy.
Miếng ngọc thạch từ cổ áo Quý Sâm trượt ra, treo trên cổ cậu lay động, Lý Trạch Thừa cảm thấy có chút khó chịu.
"Không tràn lan."
"Được rồi, tôi với cậu ồn ào cái gì, hôm nay cậu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-nong-say/479432/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.