Đêm đó Vân Hồi Chi đòi quà sinh nhật, nhưng vì quá vô lý nên Tân Du không cho.
Bà chỉ gửi một tin nhắn "Sinh nhật vui vẻ, ngủ ngon".
Vân Hồi Chi chụp màn hình gửi cho Sở Nhược Du, Sở Nhược Du dửng dưng trả lời một câu "Bị kẻ vô lại dọa choáng váng".
Cũng may Vân Hồi Chi là người rộng lượng, dù chưa thể gọi một tiếng "mẹ", vẫn giữ trọn lễ nghĩa, không quên hỏi han thường xuyên.
Dù sao sau này cũng phải gọi, muốn đi đường dài, ánh mắt phải nhìn xa — chuyện lớn mới thành.
Tân Du hiện tại sức khỏe đã hồi phục rất tốt, không có việc gì liền thích mày mò chút đồ ăn, bà tự mình không ăn, lại khắp nơi mang cho người khác nếm thử.
Mỗi tuần đều mang một ít đến trường cho Sở Nhược Du, mỗi lần đều là hai phần, nói là để chia cho các đồng nghiệp, thực ra là mặc định cho Vân Hồi Chi.
Vân Hồi Chi không giả ngốc, luôn chụp một tấm ảnh tự sướng, rồi khéo léo đưa cả món ăn vào trong khung hình.
[ Ngon lắm ạ, tay nghề của dì quá đỉnh. ]
Tấm ảnh tự sướng đó Sở Nhược Du đã xem qua mấy lần, chụp rất nịnh nọt, hận không thể làm mặt quỷ, khoe ra góc độ xinh đẹp đáng yêu nhất của mình cho đối phương xem.
Nàng xem xong yêu cầu: "Làm lại y chang biểu cảm đó cho chị xem."
Vân Hồi Chi ngược lại không làm được.
Bất đắc dĩ là người lớn tuổi lại thích kiểu này.
Tân Du trả lời tấm ảnh tự sướng của cô: [ Tiểu Vân, tuy dì chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678033/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.