Sau những ngày dài, hoàng hôn lại rực rỡ đến lạ. Ánh chiều tà của mặt trời lặn như một tiết mục thường nhật của thiên nhiên, vẫn đều đặn diễn ra mỗi ngày.
Từ khu dạy học nhìn ra, những tòa nhà, cỏ cây trong sân trường đều rực rỡ giữa ánh hoàng hôn.
Vân Hồi Chi nhớ lại lần đầu tiên cùng Sở Nhược Du ngắm hoàng hôn, hôm ấy mây ráng tầng tầng lớp lớp, rực rỡ đến mê hoặc lòng người.
Lúc đó, hai người vẫn còn xa lạ, trong lòng mỗi người vẫn chỉ quen gọi đối phương bằng biệt danh trên mạng.
Tài khoản "Giai Nhược Không Du" ấy, Sở Nhược Du thỉnh thoảng vẫn cập nhật, có khi chỉ là vài câu thoại phim chép tay, nhìn qua không có gì đặc biệt, chỉ là chữ đẹp.
Thế nhưng Vân Hồi Chi lại nhớ rất rõ đoạn phim ngắn mà các cô từng cùng nhau xem, và cuộc trò chuyện khi ấy.
Vân Hồi Chi nhập tâm nói: "Chúng ta không thể để lại tiếc nuối. Gặp chuyện thì phải nói cho rõ ràng, trân trọng nhau. Nếu một ngày nào đó không còn yêu nữa thì thôi, yêu một lần hết lòng rồi kết thúc cũng đáng. Nhưng chỉ cần còn yêu, thì nhất định phải ở bên nhau." Sở Nhược Du khi đó lại nhẹ nhàng hỏi: "Sẽ có lúc không còn yêu nữa sao?" Vân Hồi Chi tưởng nàng muốn cô suy nghĩ nghiêm túc, liền khựng lại. Nhưng còn chưa kịp trả lời, đã bị ngắt lời. Sở Nhược Du nói: "Không cần trả lời tôi. Dù sao chúng ta cũng không biết trước được. Không cần hứa hẹn, càng không cần nói những lời xui xẻo." Vân Hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678031/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.