Cuộc điện thoại kết thúc trong sự im lặng và tiếng hít thở của cả hai. Như thể hai chú chim đậu trên hai cành cây, chậm rãi tiêu hao sự kiên nhẫn của đối phương.
Sở Nhược Du mấy ngày nay có lẽ vẫn luôn đợi tin tức của cô, đợi tâm trạng cô tốt lên, chia sẻ những chuyện vặt vãnh thường ngày ở Kiêm Gia, rồi lại nói chuyện về lá thư kia.
Nhưng cô từ khi đến đây đã chôn mình vào quỹ đạo cuộc sống ban đầu, trước sau không hề liên lạc với Sở Nhược Du.
Cô càng im lặng, Sở Nhược Du lại càng không muốn tùy tiện làm phiền cô.
Cho nên mới gọi điện thoại cho Tiểu Chương, muốn tìm hiểu tình hình gần đây của cô.
Có thể nghe thấy giọng nói của cô dường như cũng là một niềm vui bất ngờ, vì thế lúc mới nhận điện thoại mới dịu dàng, quyến luyến như vậy.
Vân Hồi Chi hiểu rõ những rối rắm và mờ mịt của Sở Nhược Du, mới hỏi nàng "Muốn em tốt hay không tốt".
Trong những ngày chúng ta không gặp nhau, chị hy vọng em một mình sống vui vẻ hơn, hay là vì không có chị mà càng thêm không vui?
Sở Nhược Du nói đều muốn.
Vân Hồi Chi không hề nghi ngờ lời này, chân thật đến đáng yêu, cũng phù hợp với hình tượng người phụ nữ hư hỏng của Sở Nhược Du.
Câu hỏi "Vậy em còn thích chị không", Vân Hồi Chi không ngờ sẽ bị hỏi đến.
Giây trước còn đang nói chuyện phiếm, giây sau đã muốn đào tận gốc rễ để xem xét.
Trong lúc im lặng, Vân Hồi Chi nhanh chóng suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4678005/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.