Quả thật là khó nói.
Vân Hồi Chi thầm nghĩ Sở Nhược Du quả thật nhạy bén, mình mới nói không phải chuyện tốt, nàng đã đoán ra được manh mối.
Vân Hồi Chi giấu nhẹm chuyện đi, vốn dĩ trong nhà cũng chưa ai biết, tuổi mình lại không lớn, lúc này chắc cũng chẳng có chuyện gì.
Cô không đành lòng để Sở Nhược Du lo lắng cho mình.
Cô vô cùng tự tin vào bản thân, có thể xử lý tốt các vấn đề liên quan, quen tự mình quyết định, không thích người khác nhúng tay vào.
Cô không phải không thẳng thắn với Sở Nhược Du, chủ yếu là nếu nói với nàng, lỡ như không xử lý tốt, sẽ chỉ làm Sở Nhược Du càng thêm lo lắng.
Nếu xử lý tốt, Sở Nhược Du, cái đồ ngốc ấy, biết đâu lại càng lo lắng hơn, cứ như thể có một khuôn mẫu đặt ra giữa hai người, nếu không học tập bắt chước theo thì chính là không để tâm.
Mọi chuyện sao có thể vơ đũa cả nắm như vậy được.
Nếu cô sinh ra trong gia đình của Sở Nhược Du, đơn giản hạnh phúc, được cha mẹ che chở ba mươi năm, liệu cô còn có thể nói mình tự tin xử lý tốt các vấn đề liên quan không?
Cho nên, để Sở Nhược Du không nghĩ nhiều cũng không suy nghĩ lung tung, cô nói: "Chị yên tâm, trừ khi chị đẩy em ra, không ai có thể khiến em ở bên người khác."
"Chị cũng sợ người ta mang em đi mất."
Tuy rằng biết không thể nào, nhưng vào khoảnh khắc Vân Hồi Chi nói với nàng người nhà đột nhiên đến Hạ Thành, Sở Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677996/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.