Ánh nắng ban mai đều đặn trải dài trước khung cửa sổ, xuyên qua lớp kính nhìn xuống, có thể thấy khu vườn mùa thu vẫn đang hân hoan khoe sắc giữa một khoảng không hiu quạnh.
Chiếc xích đu lặng lẽ đứng đó, chưa đợi được cơn gió cùng nó nô đùa.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau tiếng đáp lại, Dung Thiến bưng một đĩa trái cây thập cẩm bước vào.
Thấy Vân Hồi Chi đứng trước cửa sổ, dì cười hỏi: "con đang phơi nắng đấy à?"
Vân Hồi Chi thờ ơ đáp: "Phơi nắng nhiều có thể cao thêm."
Dứt lời, cô bật cười, "Bà ngoại nói với con đấy."
"Bà ngoại con từ hồi con học cấp ba đã đổi câu này rồi mà."
Dung Thiến bắt chước giọng điệu của mẹ mình năm đó: "Con gái cao quá làm gì, lại chẳng làm người mẫu, ngày nào cũng phải ngẩng đầu nhìn nó mệt muốn chết, đủ rồi, không được cao nữa."
Vân Hồi Chi sao có thể quên được, cô cười rộ lên nói: "Bà ngoại ghét bỏ con."
Dung Thiến sửa lại: "Là tự hào đấy, sau lưng còn khoe với dì, nói con bé to con như vậy, mà bà nuôi còn cao hơn con nhà người ta."
Vân Hồi Chi thoạt đầu bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt cô đã hoe hoe, có chút khó chịu.
Cô và Dung Thiến ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, tận hưởng chút ánh nắng mùa thu, "Con nhớ bà ngoại quá."
"Dì cũng nhớ bà, nếu bà mà thấy con bây giờ đi làm thế nào, chắc chắn lại tự hào lắm, bà cụ thương con, cưng con không hết lời."
Vân Hồi Chi suy nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677992/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.