Sau khi ăn cơm xong, hai người lần lượt gọi điện thoại về nhà, báo rằng tối nay sẽ ở lại bên ngoài.
Vân Hồi Chi không biết Sở Nhược Du đã dùng lý do gì, dù sao thì cô đặc biệt đơn giản, chỉ nói là trời mưa lớn, lại gần nhà bạn hơn, nên ở lại nhà bạn một đêm.
"Sáng mai con sẽ về, cùng Vận Vận đi vườn cây, bảo con bé đừng sốt ruột."
Không hiểu Dung Mẫn là không dám hỏi, hay là cũng không hy vọng cô lúc này trở về lại gây thêm xung đột, hình như có chút do dự rồi mới đồng ý.
Trước tiên hỏi có cần đến đón không, sau đó lại dặn cô buổi tối đi ngủ sớm một chút, tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Những lời khác thì không có.
Vân Hồi Chi ngược lại thở phào một hơi.
Cùng Sở Nhược Du ra khỏi quán ăn, mưa lại càng lớn hơn, hai người chen chúc dưới một chiếc ô đi được vài bước, ống quần đều đã ướt sũng.
Cho nên khi vào khách sạn, Vân Hồi Chi vừa mở cửa đã nói: "Em phải c** q**n ra trước đã, mặc thật là khó chịu quá đi."
Không đợi Sở Nhược Du nói gì, cô đã tự nhiên như không mà bắt đầu tháo thắt lưng, k** kh** q**n, rồi bỗng dưng phát hiện ra người nào đó đến bây giờ vẫn không hề nói một lời.
Thế là cô xách theo chiếc quần dài, ngẩng đầu lên.
Sở Nhược Du dựa vào tường nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Vân Hồi Chi cảm thấy kỳ quái, lịch sự hỏi: "Chị không cho em cởi à, vậy em mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677984/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.