Dù có châm chọc Vân Hồi Chi một câu, Sở Nhược Du vẫn cẩn thận cất đóa hoa nhỏ không mấy bắt mắt vào túi. 1 Quan sát thấy hành động này của nàng, Vân Hồi Chi nhất thời vui hẳn lên, nhưng vẻ mặt lại rất thu liễm, sợ một chút kích động lại chọc Sở Nhược Du nổi nóng. Khẩu thị tâm phi mà, cô hiểu, không cần đôi khi không nhất định có nghĩa là không cần. Học ngôn ngữ, thì phải am hiểu sâu sắc điều này. Gió lại nổi lên, thổi đến mức Sở Nhược Du cảm giác cả người toàn mùi mồ hôi, từ ký túc xá đi một vòng quanh sân thể dục. Sở Nhược Du nói: "Có thể về được rồi." "Được, không cần đi đường cũ trở về đâu, chúng ta đi qua chỗ thư viện nhé." Thư viện đèn đuốc sáng trưng, không ít học sinh đang ở bên trong xem sách, Vân Hồi Chi thầm khâm phục, "Trong thư viện có nhiều sách không chị?" Cô có thẻ mượn đọc sách, nhưng vẫn chưa vào bao giờ. "Không thể so sánh với thư viện bên ngoài được, chủng loại có hạn, nhưng học sinh ba năm đọc cũng tuyệt đối không hết." Sở Nhược Du lập tức dập tắt ý định vào trong đi dạo của cô, "Bên trong đâu phải chợ rau, không thích đọc sách thì không cần thiết phải vào xem làm gì." "Tôi không thể nào bồi dưỡng thói quen đọc sách được à?" "Được chứ, Vân lão sư cứ vào đó từ từ bồi dưỡng đi, tôi về trước, chào nhé." "Chào cái gì mà chào, tôi phải cùng chị về!" Vân Hồi Chi bám sát theo nàng. Chân cô dài hơn Sở Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/4677955/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.